Mới nghỉ ngơi vài ngày Trương Tư Nguyên lại đến Bộ Tư lệnh để giải quyết công vụ.
Mới sáng sớm hắn đã đi, còn không nói cho cô biết.
Đường Ái Chân biết được tin, vô cùng tức giận.
Hắn đúng là không biết lo cho sức khoẻ của mình gì cả.
Mà cô lại không nghĩ, bản thân cũng không khác gì.
Hai người đúng là trời sinh một cặp.
Buổi trưa Đường Ái Chân muốn đem cơm đến cho Trương Tư Nguyên.
Bởi vì con người hắn một khi đã lao đầu vào làm việc thì sẽ không quan tâm đ ến việc ăn uống.
Tưởng Lệ Hoa biết chuyện, liền bảo tài xế chuẩn bị xe cho cô đi.
Má Tiền giúp cô chuẩn bị một hộp cơm.
Những món này đều do đích thân cô nấu cho hắn.
Dạo trước cô thường theo Tô Mộc Hương học nấu ăn, đến đây lại học hỏi má Tiền và mẹ chồng, đã có thể nấu được vài món ngon rồi.
Cô cẩn thận đóng nắp lại, mang ra xe.
Tiểu Nguyệt muốn đi theo cô hầu hạ, nhưng Đường Ái Chân lại muốn đi một mình.
Đến đó nhiều người sợ là sẽ làm phiền đến hắn.
Đến Bộ Tư lệnh, Đường Ái Chân bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn nơi trang nghiêm mà cô chưa một lần bước chân đến.
Cô bước đến cổng, lính gác bèn chặn đường cô lại hỏi:
"Tiểu thư, xin hỏi cô đến có việc gì?"
"Xin chào, tôi đến đây tìm..."
"Thiếu phu nhân."
Đường Ái Chân và lính gác đều nhìn sang chỗ người vừa phát ra tiếng.
Đàm Uy bất ngờ tiến đến chỗ cô hỏi:
"Thiếu phu nhân, cô đến đây có việc gì sao?"
"Tôi đến đưa cơm cho Duệ Chân."
Đàm Uy nghe xong liền gật đầu, quay sang nói với lính gác "Đây là phu nhân của tư lệnh."
"Thiếu phu nhân, xin thứ lỗi." Lính gác vừa nghe thân phận của cô, vội cúi đầu xin lỗi, cậu ta sợ cô nói với hắn, cậu ta sẽ bị đuổi
"Không sao."
Đàm Uy dẫn cô đến phòng làm việc của Trương Tư Nguyên.
Phòng làm việc của hắn nằm ở tầng 2, còn phải đi cả một đoạn xa mới đến.
Đặc biệt là, xung quanh đó không có một phòng nào trừ phòng hắn.
Cái này giống như sống ở rừng tách biệt thế gian vậy.
Không nghĩ rằng hắn lại thích yên tĩnh đến mức kỳ quái đến vậy.
Đàm Uy định lên tiếng gọi hắn, nhưng cô cản cậu lại, nói tự mình sẽ tự vào.
Đường Ái Chân đưa cho cậu một phần cơm, bảo cậu mau ăn cho nóng.
Đàm Uy nhìn thấy hộp cơm, cảm động muốn rơi nước mắt, rối rít cảm ơn cô rồi rời đi, trả lại không gian riêng tư cho hai người.
Cửa phòng của hắn đang mở, Đường Ái Chân gõ hai cái lên cửa, Trương Tư Nguyên liền bảo vào.
Đầu của hắn vẫn miệt mài cúi xuống ghi ghi chép chép cái gì đó.
Đường Ái Chân bước vào đứng đối diện hắn, không hài lòng lên tiếng:
"Trương tư lệnh, anh định làm việc đến mức không cần ăn trưa luôn à?"
Trương Tư Nguyên nghe giọng nói quen thuộc, liền ngẩng đầu lên nhìn.
Thấy người đứng trước mặt là Đường Ái Chân, hắn liền giật mình đứng dậy, lắp bắp nói:
"Chân Chân, em...!em đến đây...!làm gì?"
"Sao hôm nay ai cũng hỏi em câu này vậy." Cô đặt hộp cơm lên bàn, "Em đến đưa cơm cho anh đó.
Sao hả, có cảm động không?"
"Cảm ơn Trương thái thái."
Đường Ái Chân sắp