Đường Ái Chân nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đi tìm Đường Chấn Kiệt, nói rằng mình đồng ý hôn sự này.
Đường Chấn Kiệt nghe tin thì vô cùng vui mừng, lập tức thông báo cho mọi người trong nhà.
Đường Ái Chân thừa nhận, bản thân đã bị lời nói của hắn làm cho lay động rồi.
Tuy không biết cuộc sống sau này thế nào, nhưng hiện tại cô muốn đánh cược một phen.
Thắng cũng được, thua cũng được, cô tuyệt đối sẽ không hối hận.
Đường Hi Thành đang cùng Trương Tư Nguyên luyện bắn súng.
Lúc vừa mới nghe tin Đường Ái Chân đồng ý gả cho Trương Tư Nguyên, Đường Hi Thành rất ngạc nhiên, vỗ tay tán thưởng hắn cao tay, thế mà lại rước được cô em gái khó chiều của mình về nhà.
Kết quả, Trương Tư Nguyên lại nói với anh một câu:
"Là do cậu không hiểu em ấy thôi.
Em ấy thật ra không khó chiều, chỉ là cậu chưa cho được thứ em ấy muốn mà thôi."
"Tâm tư của nữ nhân, khó hiểu lắm.
Tôi phải mất rất nhiều thời gian mới hiểu được phu nhân nhà mình đấy."
"Tinh tế lên."
Đường Hi Thành nhìn vẻ đắc ý của Trương Tư Nguyên, bĩu môi khinh thường hắn.
Mới rước được em gái về thôi đã là gì, khiến cô toàn tâm toàn ý với hắn mới khó.
"Này!" Đường Hi Thành khoác vai Trương Tư Nguyên cùng đi khỏi trường bắn, "Sau này cậu thành em rể tôi rồi, cũng phải có gì đó gọi là quà ra mắt chứ."
"Cậu có giúp tôi gì à?" Trương Tư Nguyên không ngại mà nói thẳng ra, dù sao với quan hệ của hai người không cần phải giả vờ giả vịt làm gì
"Này, mấy quyển sách đó của cậu là tôi đưa cho em ấy đấy, tôi giúp cậu việc lớn vậy mà."
"Bức họa của Vincent van Gogh mà cậu thích, được rồi chứ?"
"Được a.
Duệ Chân, quen cậu bao nhiêu năm rồi, bây giờ mới thấy cậu hào phóng vậy đó.
Biết vậy tôi đã sớm giúp cậu cưới vợ rồi."
"Tôi không thích người khác, cậu có giúp cũng vô ích thôi."
Đường Hi Thành làm ra vẻ vô cùng ngạc nhiên rồi hét lớn "Hóa ra cậu đối với em gái tôi lại si tình đến vậy.
Thật không ngờ đó!"
Trương Tư Nguyên gạt tay Đường Hi Thành ra khỏi người mình, bước nhanh ra ngoài.
Nhìn vẻ ngoài của hắn bình tĩnh, thực chất trong lòng đang bối rối.
Dù sao với sự uy nghiêm thường ngày của hắn, để mọi người biết chuyện này, hắn cũng sẽ ngại.
Trương Chí Tường đem hết mọi việc để sang một bên, dành ra một ngày đến Đường gia dạm hỏi.
Chuyện hôn sự này cũng đã kéo dài khá lâu rồi, bây giờ vừa hay cả hai đều đồng ý, phải tranh thủ mới được.
Đường Chấn Kiệt gặp lại người bạn cũ, niềm nở đón tiếp.
Hai người lâu ngày gặp mặt, còn tranh thủ ôn lại những kỷ niệm xưa.
Nói một hồi, mới nói đến mục đích hôm nay mình đến đây.
Trương Chí Tường nhấp một ngụm trà, đang suy nghĩ lựa lời nói với Đường Chấn Kiệt.
Ông bỏ tách trà xuống, sau đó thì vào vấn đề:
"Lão Đường à, chúng ta quen biết nhiều năm rồi, hiểu rõ tính cách của nhau, vậy tôi không dài dòng nữa.
Hôm nay tôi đến đây, chính là muốn bàn về chuyện hôn sự của hai đứa trẻ.
Ông xem, hôn sự này đã được định nhiều năm, bây giờ cả hai đứa đều lớn rồi, tôi nghĩ không nên kéo dài thêm nữa."
"Tôi cũng nghĩ vậy." Đường Hi Thành niềm nở cười với bạn già, "Cả hai đứa đều đồng ý rồi, vậy hai lão già chúng ta cứ theo đó mà làm.
Tôi vừa xem ngày, ngày 12 tháng sau vừa hay là ngày tốt, ông xem được không?"
"Được đấy.
Chỉ còn 15 ngày nữa là đến Tết, ăn Tết xong thì tổ chức hôn lễ, rất tốt a."
"Được, vậy cứ quyết định vậy đi."
Hai người đã ấn định ngày, Đường Ái Chân và Trương Tư Nguyên cũng đã biết.
Hiện tại mọi người vừa chuẩn bị đón năm mới, vừa chuẩn bị cho hôn lễ của cả hai.
Hỷ phục của hai người cũng đã sắp hoàn thành rồi.
Mọi việc đều tiến triển rất tốt, đúng như ý muốn.
Nhìn mọi người đang tất bật chuẩn bị cho ngày trọng đại