Hôm nay là ngày hội đèn lồng mỗi năm một lần ở An Thành, Chiêu Đệ sau khi tan ca dự định sẽ ra bờ Hương Giang xem hội.
Trên dòng Hương Giang có rất nhiều thuyền của du khách, trên cây treo đầy lồng đèn, người đông tấp nập mà trên tay mỗi người đều cầm một cái lồng đèn.
Ở khu quảng trường còn có hoạt động đố đèn, có hàng ăn vặt, còn có khu vực làm lồng đèn tại chỗ.
Khoáng Nguyệt Hảo đi cùng đồng nghiệp, các cô ấy đi thăm quan vài gian hàng, cười vui vẻ, còn chụp ảnh tự sướng.
Một người đồng nghiệp chỉ vào quầy chơi đố đèn, "Chúng ta chơi thử một cái xem."
"Khó lắm đó.
Không có google bà đoán nổi không?" Khoáng Nguyệt Hảo nghi ngờ.
Đố đèn là sử dụng một ít điển cố, có nhiều cái là do chủ quầy tự đặt ra.
Chiêu Đệ đọc rất nhiều điển tịch nên đoán được vài cái, có vài ông lão đứng phía sau cô chắp tay sau lưng ngóng xem cô giải đố.
Chiêu Đệ thắng được quà liền đêm tặng cho vài đứa trẻ xung quanh.
"Nguyệt Hảo, cô đang nhìn gì vậy?"
Khoáng Nguyệt Hảo trấn tĩnh lại, "Linh Linh, tui có việc phải đi dây một chút, mọi người cứ đi xem, lát nữa tui gọi cho bà."
***
Trên quảng trường đông nghịt người, Chiêu Đệ dùng hai tay vòng trước ngực cố gắng luồn lách qua biển người đi ra, có một người đàn ông lợi dụng thời cơ sấn vào ngực cô.
Chiêu Đệ bị người đâm vào mất quán tính lui về sau vài bước, hoảng hồn nhìn lại thì người đã đi mất tiêu.
Gã dê xồm đạt được mục tiêu mà tinh thần nhộn nhạo, đang chuẩn bị tìm mục tiêu tiếp theo, cổ áo bất ngờ bị người khác xách lên, đấm một cú thẳng vào mặt, người ngã xuống đất, răng rơi ra ngoài.
Anh ta tức giận bò dậy, phát hiện người đánh mình cao to rắn chắc, ánh mắt hung ác thì tay chân bủn rủn, chật vật bỏ chạy.
Vân Tranh lại gần xem xét kỹ Chiêu Đệ, "Em có sao không?"
Chiêu Đệ lắc đầu, "Không có, tôi biết tự bảo vệ."
Anh cười thầm, xem ra ý thức phòng vệ của cô rất mạnh.
Hai người nhìn nhau không nói gì.
Trong lòng Vân Tranh có ngàn lời muốn nói, hai ngày nay anh luôn bức bối trong người, muốn đối chất với cô nhưng ở trước mặt lại không có cách nào mở lời.
"Em sắp đi phải không?"
Chiêu Đệ giật mình, "Anh muốn như thế nào?"
Thấy cô đề phòng mình như vậy, Vân Tranh cười khổ, "Em sợ anh như vậy sao?"
"Anh còn chuyện gì không dám làm đâu?"
Sau khi hai người chia tay, Chiêu Đệ đối xử với anh rất lạnh nhạt.
Lúc đó cô còn đi dạy ở giáo dục Thiên Lý, ông chủ nhà hàng có tình ý với cô bị Vân Tranh đánh đến mức lên đồn công an.
Tối đó Chiêu Đệ ở trung tâm soạn giáo án, bị anh xông vào khóa trái cửa, đè cô trên bàn học cưỡng ép cô làʍ ŧìиɦ.
Từ sau việc đó cô hạ quyết tâm phải rời khỏi anh.
"Mặc kệ anh nói gì em đều không muốn nghe thì anh tốn công giải thích làm gì?"
Anh tự cười, ánh đèn dầu từ bên bờ sông hắt vào đôi mắt anh, trong đó còn hoang vắng hơn cả núi hoang.
Hôm nay anh vuốt gel tóc, lộ ra vầng trán, nhìn rất phóng khoáng, áo sơ mi màu xanh nhạt, quần dài màu trắng.
Dưới bầu trời sao, đơn độc như sói, tỏa sáng như trăng soi bóng nước.
Chiêu Đệ nhớ tới câu nói của chủ tịch Tống.
Không biết do đêm nay trăng quá đẹp hay do cô còn mang tình riêng với anh nên nói ra:
__ Vân Tranh, tôi cho anh một cơ hội nữa.
Vân Tranh cho rằng mình bị ảo giác nên bước lại gần, "Em nói cái gì?"
Chiêu Đệ chỉ vào ba địa điểm, lần lượt là khách sạn Thế Kỷ, tháp An Thành, và tòa cao ốc của tòa soạn báo Tinh Quang.
"Lấy phạm vị trong ba nơi này, nếu anh có thể tìm được tôi, tôi sẽ bắt đầu một lần nữa cùng với anh."
Vân Tranh ngẩng đầu xem phạm vị quy định bởi ba nơi này, không lớn cũng không nhỏ, dễ dàng giấu người nhưng tìm người cũng không dễ, đặc biệt tối nay người đông tấp nập, khó càng thêm khó.
"Lỡ như em bỏ đi thì sao?"
"Tôi sẽ không bỏ đi, cho anh 40 phút, tôi sẽ đi trốn, không chui xuống đất cũng không ngồi thuyền.
Nếu hết thời gian anh vẫn chưa tìm được tôi sẽ nói cho anh biết tôi đang ở đâu."
Ánh mắt anh cự tuyệt, giữ lấy vai cô, "Em không lừa anh đúng không? Em đừng có chơi khăm anh như vậy?"
"Sao tôi lại muốn lừa anh?"
"Không, em đã từng lừa anh." Giọng anh chua xót, "Em từng lừa anh, em nói sẽ đợi anh trở về nhưng khi anh về em đã bỏ đi."
Chiêu Đệ bất đắc dĩ, "Vậy giờ anh muốn làm thế nào?"
Vân Tranh dặn cô đứng tại chỗ chờ, chỉ một lát sau anh tìm được hai cặp tình nhân, cho họ ít tiền rồi giải thích gì đó với họ, lại chỉ vào Chiêu Đệ đang đứng ngược hướng, bốn người không hẹn mà cùng nhìn cô cười.
Anh dẫn hai cặp tình nhân đến trước mặt cô nói, "Anh nhờ bọn họ làm chứng, bây giờ anh ghi âm, em nói lại những lời lúc nãy một lần nữa đi."
Chiêu Đệ cảm thấy anh giống như bị não úng nước.
Trước mặt bọn họ, Chiêu Đệ lặp lại lời vừa nói một lần nữa.
Vân Tranh xác định xong xuôi, nói cô có thể bắt đầu.
"Anh không được tìm người giúp, không được hiểu sai lời tôi nói.
Nếu tôi phát hiện sẽ càng căm ghét thêm."
Vân Tranh bảo đảm, "Anh sẽ không làm như vậy."
Chiêu Đệ tịch thu điện thoại của anh, tắt nguồn, lại hỏi số điện thoại của một bạn gái trong đó, "Bây giờ tôi sẽ đi, chờ tôi đi rồi sẽ gọi điện cho cô ấy, lúc đó bắt đầu."
Vân Tranh gật đầu.
Chiêu Đệ liếc nhìn anh một cái, xoay người đi khỏi.
Vân Tranh nhìn bóng cô đi xa, trong lòng có lo lắng, có phấn khởi, còn có chút không biết sợ hãi.
Tình huống càng hỗn loạn thì đầu óc anh càng tỉnh táo, anh tự lặp ra đủ loại khả năng.
Anh hy vọng ít nhất một lần này Phật Tổ sẽ đứng về phía anh.
10 phút sau, Chiêu Đệ gọi điện thoại tới, cô gái đó nói có thể bắt đầu rồi.
Vân Tranh tức tốc chạy.
***
Pháo hoa sáng rực trên bầu trời, đèn đuốc lung linh.
Cô sẽ ở nơi ngọn đèn dầu đang dập dìu đó? Hay ở giữa biển người mênh mông?
Chiêu Đệ đem điện thoại của Vân Tranh gửi ở quầy giữ đồ, anh rất mưu trí, có thể đã cài đặt sẵn định vị trong điện thoại rồi.
Làm xong hết mọi việc, nhịp tim cô bắt đầu tăng nhanh, Chiêu Đệ hít sâu vài hơi để bình ổn lại sau đó tìm chỗ trốn.
Không được chọn nơi nhiều người, nơi ít người tập trung cũng không được.
Tốt nhất là có đồ che lại để tránh tai mắt người khác.
Chỗ có đồ che!
Vân Tranh chạy qua cầu đá, chạy qua gốc cây, chạy xuyên qua quảng trường, anh không dám để sót một nơi nào.
Tư duy của Chiêu Đệ rất nhanh nhạy, nhưng anh không biết cô sẽ làm theo tư duy của mình hay làm điều ngược lại.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Dưới gốc cây đa, một đám trẻ con xúm lại xem "Trốn tìm", thừa dịp người lớn không để ý lén xem phim ma nhưng đứa nào cũng nhát gan.
Một đứa nói lên, mình đoán bọn họ cuối cùng sẽ chết hết, ai cũng không chạy ra được.
Thêm một đứa khác nói, ghê quá đi, mình đoán người đó giấu đồ phía sau lưng chị gái kia.
Vân Tranh, em bị dị ứng với trái xoài, ngửi mùi cũng không chịu được, cả người sẽ ngứa ngáy khó chịu.
Vậy nên không có khả năng cô
sẽ trốn dưới gốc cây đa.
Anh tìm đến thư viện, đến cửa hàng đồ cổ, đến những nơi Chiêu Đệ thường hay đến cũng không gặp được cô.
Đã qua 20 phút.
Vân Tranh đổ mồ hôi đầy đầu, anh đứng yên tại chỗ, vắt óc suy nghĩ, bắt ép bản thân bình tĩnh lại.
Vân Tranh, nếu như có một ngày anh không nhìn thấy em, anh có đi tìm em không?
Đương nhiên, cho dù em trốn đến chân trời góc biển anh nhất định sẽ tìm được em.
Anh ngốc quá, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất.
Nơi nguy hiểm nhất.
1 phút, 2 phút, 3 phút...!Vân Tranh nhìn đồng hồ, anh lần nữa chạy về hướng quảng trường.
Người đi trăm hướng nhưng lại không có người anh muốn tìm.
Pháo hoa sáng rực trên bầu trời soi sáng một bên mặt của anh.
Người qua đường có thể nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn đang tìm kiếm gì đó, bước chân anh vội vàng, ánh mắt lướt qua mọi nơi, rõ ràng rất gấp gáp nhưng lại rất bình tĩnh.
5 phút, 8 phút...
Mọi người vỗ tay, người yêu ôm nhau, trẻ con chạy nhảy, đều như muốn bắn được đóa hoa đẹp đẽ đang nở rộ trên trời kia.
Nơi xa xa, ánh đèn lồng màu đỏ chiếu sáng một khoảng đất.
Nhìn từ trên xuống, đèn lồng màu đỏ chạy dài như một dải lụa đỏ thắm, nhuộm cả tảng đá to phía dưới thành màu đỏ sậm.
Bên dưới mỗi cái lồng đèn đều treo một câu đố, nhiều người vì không giải đáp được đành lắc đầu bỏ đi.
Ông chủ quán châm một chén trà, tay phe phẩy quạt, nhìn không mấy vui vẻ.
Khoảng trời màu đỏ đó đã thu hút Vân Tranh.
Nơi nguy hiểm nhất.
Chủ quán thấy anh đi vào sân đèn, cười nói, "Xuất kỳ đông môn, hữu nữ như vân.
Tuy tắc như vân, phỉ ngã tư tồn."*
* Kinh Thi, chương Trịnh Phong: Xuất kỳ đông môn 1
Bước ra vừa khỏi cửa đông,
Lắm cô thiếu nữ sắc dung mặn mà.
Tuy nhiều đẹp đẽ thướt tha,
Chẳng hề lưu luyến lòng ta chút tình.
(Bản dịch của Tạ Quang Phát)
Sau đó chủ quán còn nói gì nữa nhưng anh không nghe rõ.
Nơi này quá rộng lớn, Vân Tranh không dám bỏ sót bất kì ngóc ngách nào, anh lách qua một nhóm người đang giải đố, cẩn thận nhìn rõ từng người.
Anh thở nặng nhọc, là cơ thể bắt đầu mỏi mệt hay là trái tim đang mất kiểm soát.
1 phút, 2 phút, 3 phút...
Anh đi qua dải đèn lồng cũng không nhìn thấy Chiêu Đệ, trong lòng ngày càng sốt ruột, sự nhẫn nại dần tiêu tan.
Chỉ còn 5 phút cuối, anh muốn tăng tốc.
5 phút, 6 phút..
Anh nghe được tiếng đồng hồ ở những phút cuối cùng.
Mồ hôi chảy thành dòng, anh càng vội vàng tìm kiếm, bước chân không chút tiếng động như quỷ bước đi.
Đột nhiên có một em gái cột tóc hai chùm kéo tay anh, "Anh ơi, cho em hỏi câu "Chỗ dừng chân bên bờ sông Đoạn Kiều" là chữ gì không ạ? Em nghĩ hoài mà không ra."
Vân Tranh muốn kéo tay em ấy ra, bây giờ là lúc anh đang dầu sôi lửa bỏng.
"Là kiêu trong kiêu ngạo."
*Câu hỏi gốc là 驿外断桥边 còn chữ kiêu trong kiêu ngạo là 骄.
Đây là cách phá tự.
Lấy phần bên trái của chữ đầu tiên hợp với phần bên phải của chữ thứ tư.
Trời đất yên lặng, vạn vật sinh sôi.
Cô gái nhỏ dưới gốc cây đa vỗ tay tán thưởng, "Em nói rồi mà, chị lúc nãy đoán không đúng đâu."
Vân Tranh hít sâu, anh bước một bước, hai bước, anh nhớ rõ âm thanh đó phát ra từ chỗ nào.
Có được mục tiêu, anh trực tiếp đi qua hai dãy đèn.
Pháo hoa tan, cô đứng yên tĩnh bên dưới đèn lồng, cách anh không xa cũng không gần, cô đang cầm thẻ câu đố suy nghĩ gì đó, còn nhìn đồng hồ, khóe miệng nhếch lên như đang cười.
8 phút, 9 phút...
"Chiêu Đệ!"
Pháo hoa bắn lên lần nữa.
Chiêu Đệ không thể tin tưởng ngẩng đầu lên, Vân Tranh đứng ở đầu bên kia của dây đèn lồng, anh đứng ngược sáng, thở hồng hộc, chỉ có đôi mắt kia là sáng lấp lánh.
Anh xông tới ôm chặt cô, "Anh tìm được em rồi."
Anh rất kích động, nâng mặt cô lên hôn cuồng nhiệt, hai tay anh ôm chặt lấy cô làm Chiêu Đệ hít thở khó khăn.
Suýt chút nữa.
Sao anh có thể tìm được cô, sao có thể chứ.
Rõ ràng chỉ là trò đánh đố, anh không thể nào tìm được cô.
Người đàn ông này một lần nữa chặt đứt đường lui của cô.
Khoáng Nguyệt Hảo cách đó không xa thấy được một cảnh như vậy đau lòng rời đi.
Chủ quán nhìn thấy Vân Tranh ôm Chiêu Đệ, cười nói, "Tuy tắc như đồ, phỉ ngã tư thư.
Cảo y như lư, liêu khả dữ ngu."*
* Kinh Thi, chương Trịnh Phong: Xuất kỳ đông môn 2
Tuy như đồ đẹp nõn nà,
Chẳng hề lưu luyến làm ta động lòng.
Vợ ta áo trắng áo hồng,
Vẫn làm ta mãi mặn nồng yêu đương.
(Bản dịch của Tạ Quang Phát)
Hai người qua lại chỗ quy định lúc đầu gặp lại hai đôi tình nhân.
Họ nhìn thấy Vân Tranh tìm được Chiêu Đệ thì rất vui vẻ.
Cô gái đi phía trước nói với bọn họ, "Chúc hai người hạnh phúc."
Vân Tranh cúi đầu kề trán với cô, "Em đã hứa với anh thì không được nuốt lời."
Anh thở hổn hển như trâu, hiển nhiên anh vừa mới vận động lao lực xong.
"Sao anh biết được tôi ở đó?"
"Ở nơi nguy hiểm nhất, nơi anh gặp được em."
Thì ra là như vậy.
Thì ra hai người đều có chung suy nghĩ.
Anh ôm cô, giọng rầu rĩ, "Chiêu Đệ, em còn nhớ những gì em đã nói không đó?"
"Ừ" Chuyện thành ra như vậy cô cũng không thể nuốt lời được.
Vân Tranh cười.
Ngàn thụ vạn thụ hoa lê khai.*
*Bạch tuyết ca tống Vũ phán quan quy kinh.
Anh và cô đan mười ngón tay vào nhau, anh không buông tay sợ cô chạy mất.
"Điện thoại của anh đâu rồi?"
"Tôi gửi trong siêu thị."
"·········".