“Môn chủ ở nơi nào?”
“Không, không biết”
Một nam tử hoảng sợ mà run run phủ phục trên mặt đất, toàn thân hắn bị một sợi tơ mỏng quấn quanh, đã vậy còn ghìm chặt vào trong da thịt hắn, chỉ cần dùng một chút lực là thịt trên người hắn sẽ bị cắt ra từng mảng, sau cùng là tự mình nhìn mình chết.
Hắn là đường chủ của đường khẩu thứ hai mươi ba của Cách Môn, Tề Bách Tam . Giờ phút này, hắn trên người hắn toàn là mồ hôi, ướt sũng toàn bộ xiêm y. Mà từ trước đến bây giờ, chưa từng có một người có thể làm cho hắn sợ hãi đến như thế.
Người kia, căn bản là không phải là người.
Hắn là ma quỷ!
“Thật sự không biết?”
Đầu bên kia của sợi tơ là một nam tử áo trắng, hắn ở trên cao nhìn xuống, trong ánh mắt chỉ còn là một tầng sát khí lạnh thấu xương dày đặc, chỉ thấy tay hắn nhẹ nhàng buộc chặt, sợi Thiên Tàm Ti liền ghìm chặt thêm một phân, huyết nhục ngay tức khắc lẫn lộn thành một mảnh, Tề Bách Tam đau sắp té xỉu, tư vị kia quả thực so với vạn con kiến cắn xé trên người chỉ có khó chịu hơn.
“Này, vị gia này, tiểu nhân thật sự không biết môn chủ ở nơi nào. Hắn làm việc gì cũng vô cùng kỳ lạ, cho tới bây giờ cũng không có chính thức lộ diện” Tề Bách Tam ra sức dập đầu mà nói: “Xin giơ cao đánh khẽ, tha cho tiểu nhân một mạng, ta cùng đại gia ngươi không thù không oán a”
Chỉ nghe một tiếng kêu rên thống khổ, cánh tay phải của hắn đã không còn vẹn, máu tươi phun mạnh mẽ trên mặt đất, máu bắn tung tóe khắp nơi như một đóa hoa yêu dị.
“Ngươi rất ồn ào.”
Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nói, vừa nói tay phải vừa buộc chặt thêm một chút. Nhìn thấy bộ