Thật nhiều ngày không nhìn thấy phu quân, ngay khoảnh khắc hắn xuất hiện ở trước mặt nàng, Hạ Ngữ Mạt mới phát hiện mình đúng là nhớ hắn đến như thế.
Tỉnh dậy, nàng có thật nhiều thật nhiều tâm sự sẽ nói cho hắn biết. Ở trong mật thất, ở trong đại viện, lúc nàng bị nhốt, thậm chí ở trong hỉ kiệu, nàng đã có một nghìn một vạn lời muốn nói, bây giờ trong lúc nhất thời toàn bộ đến bên miệng thì nửa chữ cũng nôn không ra.
Sáng tinh mơ hơi lộ ra chút sương gió, Hạ Ngữ Mạt ngạc nhiên phát hiện mình lại là người tỉnh lại đầu tiên.
Trước kia bất luận tình huống gì, phu quân nàng đều đúng giờ, lúc gà gáy là tỉnh lại, sau đó sẽ ra ngoài tập luyện. Đến khi mặt trời hơi lộ ra một khối tròn thì mới về phòng đánh thức nàng dậy, thay y phục đẹp đẹp cho nàng, lại gọi Sương Nhi tới, chải tóc đẹp đẹp cho nàng.
Mà hiện tại nam nhân chu đáo như vậy thế mà còn nằm trên giường. Hạ Ngữ Mạt si ngốc nhìn hắn, cánh tay vòng qua bên hông hắn, nghe thấy tiếng tim đập, bất an trong lòng mới dần dần ổn định lại. (editor: *lườm* *lườm, bà Mạt, bộ bà tưởng là đêm qua anh Vũ fuc vụ bà nên h đứt gân máu chết hả??!!!)
Hì hì, thì ra lần này người lao lực quá độ là hắn a.
“Ta yêu chàng, phu quân.”
Nàng lặng lẽ nói bên tai hắn, sau đó lại đỏ mặt giống như quả đào, rồi nhảy xuống giường, cầm lấy một bộ váy sam sạch sẽ trong tủ để thay. Nàng dự định đi tới nhà bếp, đích thân xuống bếp vì hắn mà làm một chầu thức ăn thật ngon, cho hắn một kinh hỉ.
Nhưng mà, Tư Đồ Hoàng Vũ vậy mà thoáng cái ngủ ba ngày ba đêm.
Hạ Ngữ Mạt lo lắng ngồi thủ ở bên giường, vô số đại phu đã tới đều nói cùng một bài.
Điện hạ bởi vì lao lực trong một thời gian dài, vất vả mệt nhọc, cho nên mới ngủ say như vậy.
Hạ Ngữ Mạt lại nghĩ tới lới nói của Khánh Minh, bảy ngày bảy đêm một giọt nước cũng không uống, không ngừng không nghỉ chỉ vì tìm nàng.
“Ô ô, phu quân, nếu chàng xảy ra chuyện, ta làm sao bây giờ? Ô ô ô” Mũi Hạ Ngữ Mạt cảm thấy chua xót, nước mắt lại ào ào rơi xuống.“Thối phu quân, chàng không phải nói muốn ta cả đời đều ở cạnh chàng sao? Nhưng chàng làm sao có thể bỏ lại ta mặc kệ ô ô”
Nàng vừa khóc vừa la, nằm sấp ở đầu giường, nắm lấy cái bàn tay to không cảm giác đặt ở trên mặt mình, nước mắt rơi xuống ướt hết tay hắn, nhưng cũng không thấy cái người nằm im kia có động tĩnh gì.
Cuối cùng, cả tiếng khóc cũng từ từ nhỏ dần, tiếp theo trở thành tiếng nức nở cách quãng, sau cùng khi khuôn mặt nhỏ bé đầy lệ lo lắng mà thiếp đi thì nam nhân nằm trên giường lại bỗng nhiên giật giật, dường như đang tranh đấu ngay nơi mí mắt dính lại cùng một chỗ.
Cuối cùng, con mắt thắng lợi, Tư Đồ Hoàng Vũ mở mắt ra liền thấy Hạ Ngữ Mạt khóe mắt còn lệ, hai hàng chân mày thanh tú trên khuôn mặt xinh đẹp cau lại cùng một chỗ, cho dù là vẻ mặt thống khổ cũng vô cùng vẻ mặt thống khổ.
“Gia, người tỉnh lại rồi.”
Bưng tới buổi tối đến cho Hạ Ngữ Mạt, vẻ mặt Khánh Minh lộ ra vẻ vui mừng, nhưng khi nhìn thấy ngọ thiện trên bàn còn nguyên, lại có chút lo lắng.
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Tư Đồ Hoàng Vũ xoa xoa cái đầu có chút lờ mờ, không hề biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Gia, ngài ngủ ba ngày ba đêm, Vương phi một mực ngồi bên cạnh.”
“Ba ngày ba