“Nhị điện hạ, ta sẽ đưa ngươi lễ vật như vậy, ngươi chỉ cần làm theo lời ta nói, nhất định có thể lên làm hoàng đế.”
“Thự ?!” Tư Đồ Sương lập tức tinh thần tỉnh táo,“Là lễ vật gì?”
Sắc mặt Lãnh Diệu Liên mang vẻ mỉa mai, nhìn hắn một cái, sau đó nhẹ nhẹ vỗ tay, lập tức có vài bóng đen từ ngoài bay vào, giữa bọn họ lại có một màu đỏ kiều diễm, làm cho Tư Đồ Sương thấy mà trợn mắt há hốc mồm.
“Nàng là công chúa thứ ba mươi tam của hoàng thất Kì Quốc, Y Cung Vị Tuyết.” Lãnh Diệu Liên thản nhiên nói.
Thật lâu sau, Tư Đồ Sương vẫn không nói gì.
Hai mắt hắn dại gái nhìn chằm chằm vào vị mỹ nhân nũng nịu kia, thế nào cũng không ra dời ra.
“Liên, người ngươi muốn ta giúp là hắn?” Y Cung Vị Tuyết dùng mũi thở mạnh bực bội, trong mắt tràn đầy khinh bỉ.
Tư Đồ Sương lúc này mới chú ý tới mình đang thất thố, lập tức cười đón nhận tiểu mỹ nhân kia,“Ngươi chính là lễ vật môn chủ tặng ta? Thật đẹp”
“Không phải là cho ngươi, là cho phụ hoàng ngươi .” Lãnh Diệu Liên lạnh nhạt nói:“Ngươi đưa nàng hiến cho hoàng đế giống như những nữ nhân kia, hắn nhất định sẽ thích.” (Editor: edit đoạn này thật muốn bò lăn bò cười cái mặt bị cụt hứng của Tư Đồ Sương ghê)
“Nhưng là nàng là công chúa của Kì Quốc, như thế nào có thể giống như những nữ nhân bình thường kia? Nếu là biết nhìn, kia không phải sẽ bị lộ sao?!” Tư Đồ Sương thực không cam lòng một mỹ nhân xinh đẹp như vậy lại hiến cho lão phụ hoàng của hắn, hai mắt hắn nhìn chằm chằm Y Cung Vị Tuyết không hề rời khỏi.
“Nàng tuy rằng là công chúa,, nhưng là cũng là bị bí mật bồi dưỡng mà thành, thấy qua dung mạo của nàng cũng chỉ có phụ hoàng cùng nhũ mẫu của nàng, cho nên về điểm ấy, ngươi không cần lo lắng.” Lãnh Diệu Liên thản nhiên nói, lại giống như cố ý nói cho Tư Đồ Sương nghe, cố ý bổ sung thêm một câu:“Vị Tuyết, nếu như vị nhị điện hạ này đối với ngươi có ý đồ gây rối gì đó, ngươi có thể trực tiếp giết chết hắn.”
“Dạ.”
Y Cung Vị Tuyết cười, âm sắc đầy mê hoặc.
Tư Đồ Sương nuốt nuốt nước miếng, một đóa hoa hồng dại như vậy mà mình vẫn phải giữ cho phụ hoàng. Chờ chính mình làm hoàng đế thì muốn bao nhiêu nữ nhân thì có bấy nhiêu.
“Nàng sẽ giúp ngươi trừ bỏ trở ngại, mà khi cần thiết thì quân Kì Quốc sẽ trợ ngươi giúp một tay đạt lên ngôi vị hoàng đế.”
“Kì Quốc?” Liên lụy tới nước láng giềng, Tư Đồ Sương liền có chút do dự.
Kì quốc là một đại quốc gia lân cận, đối với Thương Vân Quốc như hổ rình mồi đã lâu, nếu là bọn họ hỗ trợ, khẳng định cũng phải đòi hỏi lợi ích.
Nếu như vậy thì không phải chính mình tự thuận tay biến mình thành hoàng đế bù nhìn sao?
“Ta cam đoan, đế vị của ngươi đế sẽ không phải là một hư danh, Kì Quốc xuất binh trợ giúp, cũng không phải muốn nuốt hết Thương Vân.” Ánh mắt Lãnh Diệu Liên hơi hơi nheo lại,“ Điều kiện bọn họ muốn, sẽ do công chúa và ngươi đàm phán, nếu ngươi nguyện ý, có thể trực tiếp báo cho biết công chúa, ta sẽ có cách biết được, Cách Môn cũng sẽ hết sức giúp ngươi, nhưng là”
Lãnh Diệu Liên ý tứ hàm xúc sâu xa nhìn về phía hắn,“Chỉ cần ngươi nhớ rõ một câu, đừng đi trêu chọc Tư Đồ Hoàng Vũ, đặc biệt, là nữ nhân bên cạnh hắn. Nếu không, trước khi ngồi lên được ngôi vị hoàng đế ngươi sẽ chết, đừng trách ta đã không có nhắc nhở ngươi.”
“Được, được, ta biết, !” Chỉ cần có thể chờ được Đế vị, muốn hắn như thế nào cũng đều được, Thập Tam đệ nếu là một quả