Hội chùa , người thật sự rất nhiều.
Núi người, biển người, vừa nhìn qua nhưng lại không thấy mặt.
Đủ loại tiểu thương, tiểu phiến tập hợp nơi đây, cao giọng rao hàng, náo nhiệt lạ thường. Khách hành hương nối tiếp nhau không dứt, một ít trò chơi mới bị vây quanh chật đến nỗi không qua được.
Tư Đồ Hoàng Vũ đội thêm cho Hạ Ngữ Mạt một cái mũ lụa trắng, có thể cố định cái mũ phía dưới của nàng, như vậy sẽ không dễ bị người ta dễ dàng làm rớt.
Hắn lại thuận tiện mua cho nàng một cây kẹo hồ lô, dùng để ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn ầm ĩm của nàng.
Đi vào trước hội chùa, Tư Đồ Hoàng Vũ vì thuận tiện, nên không có muốn đi xe ngựa, chỉ cưỡi một bạch mã, để cho Hạ Ngữ Mạt ngồi phía trước. Bất quá sau khi đi vào hội chùa, mới biết được hết thảy trừ bỏ đi bộ là phương thức hành tẩu duy nhất còn lại đều là hàng rong.
Vì thế, sau khi để ngựa trắng lại ở một tiệm rượu lân cận bên đường, đổi thành đi bộ.
Tuy là bọn họ đã cố gắng không gây chú ý, nhưng không ngờ vẫn bị đoàn người ùa đến nhìn chăm chú.
Hạ Ngữ Mạt tuy rằng bị lụa trắng che mất diện mạo, nhưng là toàn bộ thoạt nhìn tựa như một tiểu tiên tử, vạt áo trắng tinh tế chỉ có màu đen của tóc dài lộ ra ngoài lụa trắng, và bàn tay nhỏ bé, còn có kích thước lưng áo nhỏ như liễu, bất luận thấy như thế nào, đều đối với dung mạo trong bạch sa sinh ra mơ màng.
Mà Tư Đồ Hoàng Vũ bên cạnh nàng lại dẫn tới tiếng thét chói tai của một đám nữ tử. Nghe nói trong hội chùa xuất hiện một người vô cùng suất cùng siêu phàm, đám nữ nhân đều chen chúc mà đến, tuy rằng bởi vì một trận lãnh khí của Tư Đồ Hoàng Vũ mà không dám tới gần, nhưng mà ở xa quan sát, nghị luận chói tai thì vẫn có thể.
Tư Đồ Hoàng Vũ từ nhỏ không thích nơi nào nhiều người, đây cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu.
Một đám nữ nhân này, giống như sói đói rình hắn như rình mồi, xung quanh phóng ra ánh mắt nóng rực khiến hắn phát cáu.
Dần dần, hai người bọn hắn lại trở thành tiêu điểm chú ý nhất của hội chùa, vốn là nơi đại hội cầu phúc của miếu chùa phải kín người hết chỗ, thế nhưng lại rỗng tuếch, số người rất thưa thớt, vô cùng không tự nhiên, thoạt nhìn hết sức thê lương. Trong hội chùa đặc biệt còn có Xã vũ (một loại ca múa) cũng bởi vì tình trạng đột phát này mà phải tạm dừng, bởi vì cuối cùng ngay cả vũ công cũng chạy đi xem hai “tiên nhân” trong truyền thuyết kia. Thế nên cả đám người đi dạo miếu cũng trở thành đi dạo theo sau hai người bọn họ.
Hạ Ngữ Mạt ban đầu còn không để ý, chỉ nhìn đủ loại tân kỳ tiểu vật khắp nơi, nhưng là về sau, ngay cả tiểu thương cũng đều đối với bọn họ sinh ra nồng hậu hứng thú, cái này thực sự có thể so với siêu sao quốc tế, làm cho nàng thực làm cho nàng không được tự nhiên. Mỗi một động tác của nàng đều dẫn đến một phen thảo luận kịch liệt. Thậm chí còn tư thế Tư Đồ Hoàng Vũ ôm nàng cũng đưa tới vô số tiếng thét chói tai.
“Phu quân, ta sai lầm rồi.” Hạ Ngữ Mạt cúi cúi đầu, nàng hiện tại như động vật trong vườn bách thú, ọi người vây xem, chỉ trỏ. Nếu sớm biết rằng hội chùa lại biến thành loại này tình trạng như vậy, nàng tình nguyện ở nhà làm tiểu trư.
Tư Đồ Hoàng Vũ vừa lòng nhìn nàng một cái, tuy rằng trải qua “gian khổ”, nhưng hiệu quả là tốt, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn Vật Nhỏ sẽ không lại làm ầm ĩ muốn đi ra ngoài chơi.
Hắn khoanh tay một cái, ôm ngang người Hạ Ngữ Mạt lên, xoay người