Sau hội chùa, là đêm trừ tịch.
Đây cũng chính là năm mới đầu tiên Hạ Ngữ Mạt trải qua ở nơi này.
Hoàng tử trong ngày này phải mang theo chính phi của mình tham dự “Gia yến” trong hoàng cung. Mà lúc này, đám hoàng tử nhất định sẽ ra sức dùng mọi kỹ năng toàn thân để làm hài lòng hoàng đế, cũng để cho Vương phi nhà mình dâng lên ca vũ cầm nghệ, cũng vì vậy các Vương phi vô cùng kiêu ngạo ra sức biểu hiện, tràn đầy mùi thuốc súng. Tư Đồ Hoàng Vũ năm rồi là hoàng tử duy nhất chưa thành hôn, mỗi năm hắn cũng chỉ là ở bên cạnh lạnh lùng nhìn, tuy rằng chỉ là một hoạt động nhỏ nhất, nhưng ban thưởng lại là tối đa.
Chúng hoàng tử ghen tị, nhưng là ngại cho Tư Đồ Hoàng Vũ là một“ đứa nhỏ không mẹ”, lại ngại võ công hắn thật sự bí hiểm, cho nên không thể giống như trước đây khi dễ hắn . Nhưng chủ yếu là xét thấy hắn căn bản không thích tranh quyền đoạt lợi, sẽ không trở ngại “Nghiệp lớn” của bọn họ, bởi vậy ghen tị ghen tị, cũng liền trôi qua.
Mà nay năm, Tư Đồ Hoàng Vũ không tính lại tham gia yến hội nhàm chán kia.
Hắn để cho Khánh Minh đi nghênh đón lễ quan trở về báo cáo, thập tam hoàng tử thân thể bão bệnh, không cách nào tham dự, lệnh Khánh Minh mang theo một cây nhân sâm vạn năm làm lễ tân niên cho phụ hoàng hắn. Cuối cùng còn ban ột phân lượng vượt quá đại hồng bao, khiến cho lễ quan mặt mày hớn hở sung sướng.
Hạ Ngữ Mạt cùng Sương Nhi vui mừng dán tranh tết ở trên cửa sổ, cửa sổ rất cao nàng với không tới, Tư Đồ Hoàng Vũ liền sủng nịch ôm lấy thân thể của nàng đưa nàng lên cao vừa vặn có thể vững vàng mà dán nó.
“Phu quân, đây là lần đầu tiên ta trải qua một tân niên như vậy.” Hạ Ngữ Mạt cười cười ôm cổ hắn nói:“Trước kia ta chỉ có một người, xem tivi, mua một két bia, uống thẳng đến ói ra mới thôi, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể ngủ mau, không cần nghe thấy mấy âm thanh chúc phúc chán ghét.”
“Nàng dám.” Tư Đồ Hoàng Vũ trừng mắt liếc nàng một cái, tuy rằng không biết trong lời nói của nàng tivi cùng bia là cái thứ gì, nhưng nếu là nàng dám ở trước mặt hắn uống đến ói ra thì nàng liền xong đời .
“Hì hì, đó đều là chuyện trước kia , ai bảo ta là cô nhi, cô nhi thì nào có người quản” Hạ Ngữ Mạt cười hề hề nói:“Hiện tại có chàng ! Ta chỉ cần ăn chàng là đủ, đâu cần phải tốn tiền mua những thứ đó làm gì.”
Tư Đồ Hoàng Vũ buồn cười biểu cảm của nàng, rồi khiến cho nàng có thể nhìn thẳng vào chính mình:“Nàng muốn ăn ta?”
“Không thể?” Hạ Ngữ Mạt cong mắt dị thường xinh đẹp nói.
“Không, có thể.” Tư Đồ Hoàng Vũ ôm nàng vào buồng trong, hắn rất muốn biết tiểu yêu tinh này muốn ăn no hắn như thế nào.
Sương Nhi rất tự giác đóng cửa lại, tuy rằng đêm trừ tịch là phải thức đêm đón giao thừa, bất quá nơi này là Thập Tam vương phủ, mọi quy củ đều là do điện hạ định đoạt, hắn muốn làm cái gì đều có thể.
“Phu quân, chàng không cần phải gấp gáp như vậy được không!” Hạ Ngữ Mạt ngay lúc cửa bị đóng lại, quần áo trên người nàng cũng không thấy đâu, da thịt trắng nõn phơi bày ra ngoài, trong nháy mắt hai đóa hoa phấn hồng nhen nhóm ngọn lửa trong mắt Tư Đồ Hoàng Vũ . Ô ô ô , rõ ràng là nàng muốn ăn tươi hắn , thế sao chỉ chớp mắt , hắn lại biến thành đại lang, biến mình thành bữa tối của hắn?!
Hắn không hôn lấy cái miện nhỏ nhắn của nàng, mà rủ lên thân thể nóng bỏng, khiến cho bóng đêm quạnh quẽ thêm kiều diễm.
“Nàng quá yếu.”. Đột nhiên, Tư Đồ Hoàng Vũ không đầu không đuôi xuất ra một câu.
Nhưng mà Hạ Ngữ Mạt nghe nghe là đã hiểu, nam nhân này là cười nhạo nàng, nói nàng không biết lượng sức nhóm lửa tự thiêu mình.
“Bại hoại! Mặc kệ! Chàng phải nhường ta!” Hạ Ngữ Mạt không cam lòng vùng vẫy ngồi dậy, tay bị bắt