“Gia, thuộc hạ thất trách, thỉnh gia thứ tội!!” Vẻ mặt Khánh Minh như gần chết quỳ gối trước mặt Tư Đồ Hoàng Vũ. Điện hạ thế nhưng lại trúng độc, hơn nữa Vương phi còn bị thương.
Hắn hết rồi.
Không cứu được.
Chết chắc rồi.
“Khánh Minh, ta nghĩ muốn cho ngươi một người vợ.” Giành nói chuyện trước cũng là Hạ Ngữ Mạt.
Trải qua một ngày một đêm điều dưỡng, nàng đã hoàn toàn khôi phục tinh thần, thậm chí so với phía trước còn cảm thấy tràn đầy tinh lực hơn. Sự biến đổi kia không chỉ có xấu đi, mà dường như cũng tốt hơn (??)
Vẻ mặt Khánh Minh dại ra, không hiểu suy nghĩ như thế nào.
Không phải muốn cho hắn chết?
A, hắn đã hiểu, là cho hắn một người vợ, sau đó làm cho người vợ giết hắn…
Chờ một chút ! Người vợ ? ! Vợ?!
Đầu hắn đột nhiên vang ầm lên, sau đó kinh sợ đến nỗi cả người đều là mồ hôi, hắn là minh vệ của điện hạ, làm sao có thể cưới vợ?! Minh vệ cả đời đều phải nguyện trung thành cho chủ nhân, trừ phi là chết, sinh là người của gia, chết là ma của gia, giờ phút này thế nhưng lại cho hắn một người vợ. . .
Nguy rồi, lần này thật sự là xong đời. Điện hạ khẳng định là giận đến nổ tung, mới có tính toán như vậy. . .
“Thuộc hạ tự biết phạm vào đại sai, thỉnh gia giáng tội! Ta nguyện ý nhận bất luận trừng phạt gì của điện hạ!” Khánh Minh thật mạnh cụng đậu một cái:“Nếu điện hạ thật muốn ta chết, ta nhất định…”
“Này! Ai muốn ngươi chết?!” Hạ Ngữ Mạt nhảy dựng lên la to:“Chẳng lẽ muốn ngươi thú Sương Nhi, ngươi tình nguyện đi tìm cái chết?!”
“Sương Nhi?” Ót của Khánh Minh lại là bị oanh kích.“Thú?”
“Không thú, chẳng lẽ ngươi gả?” Hạ Ngữ Mạt cười.
Khánh Minh đầu cứng ngắc, máy móc chuyển hướng nhìn Tư Đồ Hoàng Vũ, đem ánh mắt cầu cứu đầu hướng về chủ tử vạn năng của hắn, Vương phi đây là đang đùa giỡn?
Căn phòng rách nát còn chưa có tu sửa, gió lạnh từ bên ngoài thổi vù vù vào trong, thổi hắn đến run rẩy.
“Sương Nhi, đừng xấu hổ! Có tỷ tỷ làm chủ cho ngươi, không ai dám khi dễ ngươi!” Hạ Ngữ Mạt kéo lại tiểu nha hoàn đang đứng ở một bên mà cái mặt hồng lên giống như cà chua, trộm cười mà nói:“Đem ngươi gả cho người khác, ta lại sợ ngươi ngốc sẽ bị khi dễ cho nên thôi, cái này gọi là nước phù sa không chảy cho ruộng người ngoài, tiểu thị vệ Khánh Minh này rất tốt, ngươi cảm thấy không?”
“Sương Nhi nguyện ý cả đời phụng dưỡng Vương phi, thỉnh Vương phi không cần đuổi ta đi!” Tiểu nha đầu thất kinh cũng quỳ xuống dập đầu thật mạnh.
“Ai muốn đuổi ngươi đi! Ngươi gả cho Khánh Minh, về sau chúng ta bốn người vẫn là cùng sống chung một chỗ a.” Hạ Ngữ Mạt chớp mắt, còn nghiêm túc nói:“Mỗi ngày gặp các ngươi cô đơn chiếc bóng, ta cùng phu quân có đôi có cặp, thật áy náy.”
“Vật nhỏ, nàng cưỡng cầu như vậy, cũng không phải chuyện tốt” Tư Đồ Hoàng Vũ cuối cùng cũng nhìn không được biểu tình trên mặt của hai người đang quỳ trên đất, nhẹ giọng nói với Hạ Ngữ Mạt :“Nàng loạn điểm uyên ương, nếu người khác cũng không nguyện ý, kia chẳng phải là nguy rồi?”
“Nhưng là” Hạ Ngữ Mạt kéo kéo vành tai, nhưng nàng rõ ràng là thấy hai người kia dọc đường phối hợp khăng khít, cuộc sống ở trong vương phủ lại bồi dưỡng cảm tình tốt đẹp, nhưng ai cũng không chịu bước ra bước đầu tiên, nàng cũng là trong lòng sốt ruột mà thôi.
Có lẽ, là nàng sai lầm rồi.
“Vậy được rồi, hôn sự các ngươi, các ngươi chính mình làm chủ.” Hạ Ngữ Mạt đáng thương bò lại vào trong lòng Tư Đồ Hoàng Vũ, mà hai người