“Phu quân, đừng đùa nữa ! Ta rất ngứa!” Hạ Ngữ Mạt co rút ở trong lòng Tư Đồ Hoàng Vũ, giống như con rắn nhỏ vặn vẹo khắp nơi.
Tư Đồ Hoàng Vũ nhíu mày, sau đó mới lấy tay của mình đang vòng trong eo của nàng ra, chấm dứt ngứa ngáy của nàng.
“Nàng nếu lại đi mà không có suy nghĩ, ta sẽ khiến cho nàng cười đến rút gân mà chết.” Hắn híp mắt uy hiếp nàng.
“Chàng muốn thế nào!!” Hạ Ngữ Mạt chu chu cái miệng nhỏ nhắn:“Người ta cũng bất quá là muốn đi thám hiểm xem các vùng phụ cận, mà còn chưa có đi được hai bước, không phải đã bị chàng bắt trở lại sao?”
“ Thì công phu mèo quào của nàng, còn chưa có đi ra sân, nàng đã bị sói ngậm đi mang về ăn.”
“Chàng hù ta!” Đến đây nhiều ngày như vậy, chung quanh sân ngay cả bóng dáng của dã thú cũng không có thấy.
“Hù nàng làm cái gì?”, Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nói:“Không tin nàng quăng một khối thịt tươi ra ngoài, liền có thể thấy kết cục của việc nàng chạy loạn là cái gì?”
Cái miệng của Hạ Ngữ Mạt chu lên càng dữ, “Nhưng Khánh Minh không phải cũng xuống núi sao? Nếu không nhà chúng ta củi gạo dầu muối là như thế nào mà đến?”
“Hắn là nam nhân.” Với lại hắn minh vệ. Hắn không đi, ai đi.
Khánh Minh đáng thương lúc này, đang ở trên đường khiêng túi gạo, tránh né tập kích các loại độc xà mãnh thú. Này quả thực chính là một loại rèn luyện thể hình cực hạn . . . Được rồi, coi như là điện hạ thuận tiện cho hắn luyện thể hình đi… ô ô. . . hắn thật muốn rơi lệ đầy mặt mà…
“Nhưng mà nàng cũng không…”
Hạ Ngữ Mạt còn muốn phản bác, nhưng giây tiếp theo giây lại bị Tư Đồ Hoàng Vũ ngăn chận miệng — chính là dùng môi của hắn.
Mềm mại nhưng lạnh như băng không ngừng bao trùm lên môi nàng, không ngừng trằn trọc, thuận tiện mây mưa liên tục trong miệng nàng, nàng bị động mà cùng hắn hoà lẫn với nhau.
Hạ Ngữ Mạt đang muốn phản kháng, bởi vì hắn luôn dùng chiêu số chết tiệt như vậy để nói sang chuyện khác!
Thế nhưng hắn không để cho nàng có bất luận cơ hội nào thối lui, hắn gắt gao, vững vàng chế trụ phía sau đầu nàng, đầu lưỡi không chút nào thương tiếc tiến công đoạt lấy, hắn dây dưa cái lưỡi đinh hương của nàng, cổ vũ nàng cùng triền miên.
Thật lâu sau vật nhỏ huyên náo ồn ào ánh mắt rốt cục cũng trở nên mù mịt, mặt đỏ đồng đồng cơ hồ tìm không thấy đường.
Tư Đồ Hoàng Vũ thế này mới mãn mà thu khẩu,“Để Sương Nhi chuẩn bị ngọ thiện đi, có canh thúy hộc cùng với bánh tiên đản mà nàng thích ăn nhất a.”
Hạ Ngữ Mạt mông lung mịt mù gật gật đầu, sau đó mới có phản ứng lại, nàng lại bị tính kế. Hắn không nhanh không chậm bắt được môt cước của nàng, nhưng lại gắt gao giữ chặt. Không đạt mục đích , tuyệt không sẽ thả tay ra.
Chết tiệt là, nàng thật đúng là đã bị hắn bắt lấy cả người, ngay cả giãy dụa kích động một chút cũng đều không nổi.
Hắn có thể đem nàng hôn đến hóa thành một bãi xuân thủy, nếu chính mình lại phản kháng, liền có thể là trực tiếp bị quăng lên giường khiến cho nàng “Vận động” cả một ngày, thẳng đến cuối cùng mệt mỏi có muốn đi cũng không đứng dậy nổi, trực tiếp ngủ hết một ngày một đêm. Mà này “Có tâm tư hay không”, cũng tự nhiên bị vứt lên đến chín từng mây đi, làm sao còn muốn vùng lên.
“Phu quân, chàng xấu lắm.” Hạ Ngữ Mạt bất mãn nói.
Tư Đồ Hoàng Vũ chính là cong cong khóe miệng, làm ra một bộ “Ta chính là xấu lắm”.
“Chàng không thể lúc nào cũng như vậy !” Hạ Ngữ Mạt nâng hai tay hai chân kháng nghị:“Cùng một chiêu, chàng không ngấy sao?”
“Không ngấy.”
Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nói, ai bảo chiêu này trăm thử trăm linh, lần nào cũng đúng, hơn nữa hiệu quả tuyệt đối là đỉnh.
“Được rồi, chàng là đại gia, tùy chàng .” Hạ Ngữ Mạt buồn bực ghé vào trong ngực hắn, suy nghĩ