Nữ hài kia lớn lên rất đẹp, chỉ là thoạt nhìn có phần hơi ngốc nghếch, bất quá cùng Tư Đồ Hoàng Vũ lại ăn khớp, một người nguyện đánh, một cái nguyện ai (chịu khổ), quả thực chính là tuyệt phối. Tuy rằng không hiểu rõ ràng lắm cái gì là hỉ mạch, vì sao nhất định muốn nàng phải xuất động, được rồi, nàng coi như thông cảm một chút cái tâm tình mừng rõ như điên của nam nhân sắp làm phụ thân kia.
“Ta, ta đã phải có mười lăm ngày. . .” Giong nói của Hạ Ngữ Mạt thật nhỏ như muỗi.
“Phải không?” Tử Anh dựa vào trên ghế, quăng ra một cây tơ hồng, vô tư cột vào cổ tay Hạ Ngữ Mạt. Hạ Ngữ Mạt tò mò nhìn phương thức bắt mạch kiểu này, nàng còn tưởng rằng loại chuyện thần kì này chỉ có xuất hiện trong truyền thuyết, không nghĩ tới hiện tại lại dùng ở trên người mình.
Tử Anh đắn đo hồi lâu, lại, thay đổi một tay, bất quá Tư Đồ Hoàng Vũ không có bỏ lỡ con ngươi lóe lên vì kinh ngạc của nàng.
“Làm sao vậy?” Hắn lạnh lùng hỏi.
“Không thể nào…” Tử Anh thản nhiên nói, không để ý tới cái nam nhân đang biến nước ấm thành khối băng, tự ý bỏ qua hắn, ngồi xuống bên cạnh Hạ Ngữ Mạt, lấy tay chỉ mạch môn của nàng, cẩn thận phân biệt rõ ràng.
“. . . Làm sao vậy sao? Bảo bảo có vấn đề sao?” Lần này là khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Ngữ Mạt có chút nhăn, sợ nghe được kết quả gì không tốt.
“Không phải.” Tử Anh vươn tay kéo kéo những nếp năn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng:“Từ giờ trở đi, ngươi phải biết rằng, ngươi là hai người , cho nên, không có việc gì đừng bày ra những biểu tình xấu xí, nếu không bảo bảo của ngươi cũng sẽ biến thành nhiều nếp nhăn , khẳng định xấu chết.”
Hạ Ngữ Mạt cười xì ra một tiếng, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.
Bởi vì nghe được một tin tức ‘thiên đại’, thân thể xương cốt cũng không còn lạnh, vẻ lo lắng vừa rồi cũng bị vứt lên đến chín tầng mây.
Nàng thật hài lòng, bởi vì nàng còn tưởng rằng chính mình vĩnh viễn cũng sẽ không thể hoài thượng bảo bảo của phu quân.
Nhưng là hiện tại, trong bụng nàng đã có tiểu sinh mệnh, khí tức mạnh mẽ từ trong lòng ngực mạnh mẽ tuôn ra.
“Phu quân, ta thật là vui mừng.” Mừng đến muốn khóc.
Tử Anh rất thức thời, không hề làm đèn lồng che giữa hai người bọn họ, ngược lại từ trên giường đi xuống, đi đến trước cái bàn, đề bút bắt đầu viết một loạt phương thuốc.
“Những thứ này đều là chút thuốc bổ, thên thể của ngươi thực suy yếu, ăn cho tốt mới có thể khiến tiểu bảo bảo khỏe mạnh trưởng thành.”
Nàng viết phương thuốc xong, lại bắt đầu viết thực đơn:“Về sau mỗi ngày, dựa theo thực đơn ta đưa cho thu xếp đồ ăn hằng ngày, bất luận cái gì cũng không thể phạm sai lầm, sai rồi tự gánh lấy hậu quả.”
Hạ Ngữ Mạt sung sướng gật đầu như đảo tỏi, mà mặt Tư Đồ Hoàng Vũ lại dần dần trầm đi xuống.
Tử Anh viết cũng không đều là thuốc bổ, còn có dược vật mạnh mẽ dùng để giữ thai.
Nếu không phải tình huống thực nghiêm trọng, nàng không có khả năng dùng loại dược vật này.
Hạ Ngữ Mạt hưng phấn xong rồi, cũng mệt mỏi , Tư Đồ Hoàng Vũ dìu nàng ngủ, lại ở bên cạnh chăm sóc một hồi, mới ra khỏi buồng trong, đưa mắt nhìn về Tử Anh một cái, nàng liền thực tự giác đi theo phía sau.
Ra khỏi cửa viện, đi vào trong rừng phụ cận, xác định sẽ không bị nghe lén, Tư Đồ Hoàng Vũ mới chậm rãi mở miệng nói:“Nói đi.”
“Tiểu vương phi của ngươi lại là tiểu công chúa của Lưu