“Tiểu tiện nhân, đi, xúc tuyết đi.” Một cái bàn tay đẩy tới, trong nháy mắt cả người Hạ Ngữ Mạt liền ngã ngữa ra phía sau.
. . . Lại nằm mơ ?
Nàng vô cùng kinh ngạc về toàn bộ những thứ trông thấy trước mắt, tuyết trắng xóa, gió thổi vù vù, điều này khiến cho thân thể nhỏ bé bị thổi lạnh run. Thân thể này thật sự rất nhỏ, nhỏ đến nổi cái xẻng còn cao hơn nàng.
Thân thể chậm rãi di chuyển, sau đó tầm mắt của Hạ Ngữ Mạt liền thấy hai bàn tay nhỏ bé sưng đỏ vì đông lạnh bắt đầu xúc một lớp tuyết dày, lại dùng khí lực của toàn thân, đem xẻng tuyết đổ vào giữa bụi cỏ hai bên.
Chỉ là động tác đơn giản như vậy, đã khiến nàng mệt thở dốc.
Cơ thể nhỏ bé liếm liếm môi, lại mạnh mẽ kéo cái xẻng bắt đầu chuyển động.
Hốc mắt tràn đầy nước mắt, mỗi một động tác, sẽ có một giọt nước mắt rơi xuống, đón gió lạnh, giọt nước mắt trào ra trực tiếp hóa thành bông tuyết rơi vỡ.
Không biết qua bao lâu, lớp tuyết thật dày kia tuyết tầng cuối cùng bị lột bỏ một nửa, nhưng mà nàng thật sự là không thể hiểu rõ, nàng rất đói, rất lạnh, rất khổ sở.
Nàng rất muốn về nhà, trở lại cái ôm ấm áp của mẫu thân. Lúc này hoa lưu ly hẳn là đã nở, nàng rất muốn đi hái một đóa, đặt vào trong phóng ngủ của mẫu thân, nhìn nụ cười mỹ lệ của nàng, sau đó được nàng sủng nịch vuốt ve, cảm thụ được hạnh phúc ôn nhu.
Toàn bộ những tâm tình mạnh mẽ tiếng vào trong đầu của Hạ Ngữ Mạt, khiến cho nàng nhận được hết thảy mọi thứ. Rõ ràng không phải cùng một linh hồn, lại có thể cảm nhận thật nhất thiết cảm nhận của đối phương.
“Tiểu tiện nhân! Làm nhanh một chút! Đã lâu như vậy, mới xúc được một chút, ngươi không muốn sống phải không?!” Đột nhiên, một cái tát tai vang dội vung xuống, thân mình nhỏ bé mạnh mẽ bị đánh ngã, ngã rơi vào trong đám tuyết lạnh như băng, khiến cho nàng rùng mình một cái.
“Đại nương! Ngươi ở làm cái gì?!” Lúc này, lại truyền đến một thanh âm, tuy rằng hơi phần trẻ con, nhưng cũng đã có một cỗ khí thế cường ngạnh, làm cho nữ nhân vừa rồi còn kiêu ngạo không thôi phải kiềm lại rất nhiều.
“Cẩm Nhi, đại nương cũng là thấy viện này tuyết đọng quá dầy, căn bản người không qua được, lại vừa vặn tình cờ gặp nha đầu kia nhàn rỗi không có chuyện làm, liền công đạo cho nàng làm một chút chuyện, cũng không phải cái gì ghê gớm lắm.”
“Đại nương! Này không gọi là ‘không phải là chuyện gì ghê gớm lắm’?!” Thiếu niên cả giận nói:“Một cái sân lớn như vậy, như thế nào có thể để cho Mạt Nhi một người làm? Nàng là hạ phủ tam tiểu thư ta, không phải là người hầu của ngươi!”
Hạ Ngữ Mạt ngây cả người, thế này mới thấy rõ, người vừa rồi đánh nàng, đúng là Hạ Hầu phủ đại phu nhân Bạch Cẩm. Cái đầu nhỏ ngước lên trên, tầm mắt liền dừng lại ở trên gương mặt nhỏ của Hạ Cẩm Thần.
Vẻ mặt hắn phẫn nộ, làm cho Bạch Cẩm xấu hổ đứng trong gió tuyết, phản bác cũng không phải, đồng ý cũng không phải, sắc mặt từ xanh sang trắng, lại từ trắng dần dần biến thành đen.
“Đại nương, nếu ngươi lại làm như vậy, ta sẽ nói cho cha biết.” Hắn lạnh lùng nói, sau đó liền kéo bàn tay nhỏ bé của Hạ Ngữ Mạt, cũng không quay đầu lại mà đi.
Hạ Ngữ Mạt lơ đãng quay đầu nhìn, liền thấy vẻ mặt dữ tợn của Bạch Cẩm.
. . . Thật đáng sợ.
Nàng nghe thấy trong óc mình truyền đến một âm thanh run rẩy.
Cước bộ lảo đảo đi theo phía sau thiếu niên Hạ Cẩm Thần, hắn đi