Hạ Ngữ Mạt ngày thứ hai tỉnh lại ,ánh mặt trời đã xuyên qua của sổ chiếu vào,khiến nàng thật chói mắt , nàng cũng rốt cục thể nghiệm được cái cảm giác sống không bằng chết. Toàn thân không có nơi nào là không đau ,động liên tục một chút liền cảm thấy giống như hao phí hơn nửa tinh lực. Chỉ có thể miễn cưỡng nằm xụi lơ ở trong chăn ,nhìn chằm chằm lên trần nhà được điêu khắc mỹ lệ một cách xuất thần.
Chờ một chút , nàng vì sao toàn thân đều đau nhức ?
Phòng ở này là thế nào ? Phong cách hoàn toàn cổ điển ,cùng với những thứ trang hoàng hết sức xa hoa ,bàn tay nhỏ bé không tự giác sờ lên thân thể của chính mình ,nàng thực bất hạnh phát hiện trên người đều là trống trơn từ đầu đến chân .
Vì thế những gì xảy ra trong 24 giờ trước bắt đầu quay trở lại thần kinh yếu ớt của nàng bằng tốc độ ánh sáng : từ việc cái yếm cùng quần đùi cho đến khi dừng lại ở hình ảnh cuối cùng : khuôn mặt xinh đẹp của một người .
Cực phẩm trong cực phẩm con ngươi ,khuôn mặt phiêu dật thoát trần giống như người trong tranh, thoạt nhìn tuổi hắn không lớn lắm,thậm chí còn có một tia tính cách trẻ con.Ách ! hắn ra vẻ như nàng làm cái gì không nên làm với hắn,sau đó hắn lại vồ đến ăn sạch nàng a!
Hạ Ngữ Mạt hét rầm lêm ,vô luận là ai ăn ai ,kết quả cuối cùng đều là giống nhau ! Nàng đáng thương !! Nàng không tiếc nhảy lầu tự vẫn ! thế nhưng cũng bằng không
Hơn nữa dựa vào trí nhớ của nàng,hắn còn ra vẻ cả một đêm bị nàng ép buộc!
Ô ô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Ngữ Mạt khẽ cau lại,chuẩn bị xoay người đi tìm người gây ra họa để tính sổ, lại phát hiện chính mình muốn chống thân đứng lên thì toàn