Hạ Ngữ Mạt cuối cùng cũng biết cái gì là “Thịnh yến” của động vật rồi.
Trong lúc nàng và Sương Nhi lo lắng, Đại Bạch không biết làm cái gì, trong gian phòng kín không kẽ hở vậy mà xuất hiện một ô vuông thật lớn một cách ám muội, hơn nữa là cùng ngoại giới trực tiếp tương thông!
Trong lúc nàng mục trừng khẩu ngốc, mấy con đại xà thô bỉ cũng liền trườn tới, trực tiếp cuộn nàng lên mang đi.
Sương Nhi ngồi ở tại chỗ, chết lặng rồi vài giây qua đi, liền thành công bị hù dọa đến hôn mê bất tỉnh.
Hạ Ngữ Mạt vốn định thét chói tai, nhưng ngoài ý muốn phát hiện động tác của chúng nó dị thường — ôn nhu…
Được rồi, ôn nhu.
Trong đó một đại xà to nhất đem đuôi cuốn thành hình tròn, tựa như một cái giường lót nệm có chút lạnh trơn trượt, mặt khác những con khác thì nhẹ nhàng đem Hạ Ngữ Mạt thả vào nằm lên phía trên, sau đó liền cuốn thành vòng bảo hộ, đem Hạ Ngữ Mạt vững vàng bảo hộ ở trung tâm, trườn như thoi đưa xuyên qua giữa bụi cỏ.
Hạ Ngữ Mạt cảm thấy bản thân tựa như đang ngồi trên một đoàn tàu trôi nổi nhưng vững vàng, bình ổn hầu như không có cảm giác gì chấn độngs.
Đại Bạch trộm cười hề hề, không nhanh không chậm đi theo ở phía sau. Nó huýt sáo dài một tiếng, trong rừng rậm vậy mà liền truyền đến một âm thanh vang vọng đáp lại thật lâu, đủ loại động vật, cùng nhau kêu lên một tràng dài, thanh thế trở thành muốn cuồn cuộn thế nào thì cuồn cuộn bấy nhiêu.
Hạ Ngữ Mạt khóe miệng co rút, nàng cơ bản có thể nghĩ ra là tên nào giở trò quỷ rồi.
Đột nhiên, đại xà ngừng lại, xuất hiện trước mắt nàng, là một đàn sói trắng như tuyết.
“Ngao ngao! !” Đại lang dẫn đầu chậm rãi đứng ra.
Hạ Ngữ Mạt xoa xoa con mắt, nếu như nàng không có nhìn lầm, đây là đại dẫn đầu thân người cường tráng vậy mà lại quỳ gối dưới chân cc? ! !
… Ách, đây là trạng huống gì thế này…
Thấy ánh mắt kinh ngạc của tiểu chủ nhân, con mắt sắt sảo của Đại Bạch cũng trở thành một đường.
“Cạc cạc!” Nó kiêu ngạo quay đầu ra lệnh cho bầy sói, sau đó trong nháy mắt, bầy sói liền xếp thành một hàng dài, dùng ánh mắt rất tôn kính nhìn Hạ Ngữ Mạt, và của nàng… cái bụng.
– đó là bảo bảo của vương chứ.
Chúng nó là đang nghị luận như vậy.
Chỉ là Hạ Ngữ Mạt không biết.
Nếu là nàng biết vậy xuẩn điểu đang có nhận thức lệch lại như vậy, chú ý bắt lấy tiểu bảo bảo trong bụng nàng, thì nàng nhất định sẽ rút hết lông điểu trên người nó, khiến nó biến thành một con gà tây.
Đáng tiếc, nàng bây giờ còn bị ‘mông tại cổ lí’ (?).
Cho nên trong tình trạng kỳ dị này, lo chăm chú mà nhìn một chuỗi lễ nghi kỳ quái, Hạ Ngữ Mạt đã bị đưa đến phía trước một cái hang động.
“Xe rắn” dừng lại, liền lập tức có hầu tử tiến lên, hình dạng giống con người liền đem Hạ Ngữ Mạt nâng dậy.
Đại Bạch gào thét một tiếng liền chui vào trong động, Hạ Ngữ Mạt co quắp khóe miệng, hầu tử huynh liền “dìu” nàng, cũng theo đi vào.
… Đại Bạch đáng chết, ngươi xong đời rồi.
Nàng lộ ra hàm răng trắng, bị một đám hầu tử ỡm ờ dị thường ôn nhu “kéo” vào trong. Thế nhưng vừa mới tới cửa động, đáy mắt của nàng, lần thứ hai bị kinh ngạc bao phủ.
Ánh sáng bên trong đặc biệt rộng mở sáng sủa, mà tận cùng bên trong, còn có một dòng suối màu sắc rực rỡ, sương mù màu trắng còn bừng bừng nổi lên, vậy sem ra đây là một cái ôn tuyền ( suối