Vô Hỉ dừng một chút, sau đó lặng lẽ đứng dậy, đi tới trước mặt Lãnh Diệu Liên quỳ xuống, “Chủ nhân.
“Ngươi là có ý gì?” Lãnh Diệu Liên lạnh nhạt nói: “Ta không thiếu nhân thủ, lại càng không thiếu một người tiểu hài tử tới bảo hộ.”
“Hắn sẽ là vị vua đầu tiên của Lưu Ly quốc, ta tặng ngươi một vị vua cho ngươi làm minh vệ, đây không phải rất không sai sao?”
“Ngươi nói đùa?” Lãnh Diệu Liên cười nhạo.”Hắn là thứ gì, hắn có tư cách gì làm vua khai quốc cho Lưu Ly quốc?”
“Thương Vân là một đại quốc, ngươi tùy tiện nói cho con dân toàn quốc, quốc hiệu sửa lại, mà ngươi lại không có trải qua bất luận trình tự gì, tới chinh phục quan viên các nơi… Bọn họ thế lực tuy nhỏ, nhưng tập hợp cùng một chỗ vẫn không thể khinh thường, huống hồ gia đoạn đầu kiến quốc, nếu là loạn trong giặc ngoài quá mức nghiêm trọng, chỉ là có thần tiên bang trợ, ta nghĩ ngươi cũng là vô lực xoay chuyển trời đất… Đây không có thể dễ dàng như chuyện giết người như vậy…” Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nói: “Cho nên, ngươi mới có thể nghĩ đến ta, tức là trượng phu của Mạt Nhi, cũng là hoàng thất của Thương Vân, có lực thuyết phục hai tầng, mới có thể thuận lợi đem quốc gia mới thành lập vực dậy, không phải sao?”
Lãnh Diệu Liên cứng lại, không có phản bác.
“Hài tử này, là nhi tử của đại ca ta.” Tư Đồ Hoàng Vũ tiếp tục nói: “Nói cách khác, hắn là nhi tử của tiền thái tử…”
“Tiền thái tử?” Lãnh Diệu Liên cười lạnh một tiếng, thật buồn cười, vậy bản thân chẳng phải là người có thù giết cha hắn sao? Tuy rằng không phải là Cách Môn tự mình gây nên, nhưng là ở trong đó đã châm kíp nổ, giúp phế vật Tư Đồ Sương kia không ít.
“Vô Hỉ, hắn là môn chủ của Cách Môn, Lãnh Diệu Liên.”
“… Dạ.”
“Hắn đã từng chiếu cố Nhị thúc, hãm hại phụ hoàng ngươi.”
“… Dạ.”
“Ngươi muốn giết hắn sao?”
“…” Vô Hỉ chăm chú mím môi, lại không biết nên nói cái gì.
Hắn trong vòng một năm này trải qua kinh nghiệm, đã biết bản thân là yếu đuối bất lực như thế nào.
Thập Tam thúc nói rất đúng, hoàng thất chỉ là một dòng nước xoáy, nếu là ngay cả năng lực rửa oan khuất cho bản thân cũng không có, làm sao có thể là vương của một quốc gia.
Hắn hận. Thế nhưng cũng không lại hận người khác nhẫn tâm.
Mà là hận bản thân nhỏ bé.
Thập Tam thúc lúc ấy không phải hại mình, mà là chân chính cứu mình.
Hắn (TĐHV) cho người khác dạy hắn kiên cường, dạy hắn ẩn nhẫn.
Cũng dạy hắn năng lực tự bảo hộ bản thân.
Nếu không phải hắn, bản thân sợ rằng sớm đã thành thây phơi đầu đường, trở thành vong hồn trong tham vọng của Nhị thúc…
Bản thân cũng đã từng thề, sẽ nỗ lực lớn, trở thành một quân cờ mà hắn có thể sử dụng.
Hiện tại có thể có cơ hội rồi, tuy rằng là tình huống như vậy…
Nam hài mím môi, đường viền thanh tú trong đêm tối lại càng có vẻ không rõ ràng (??).
Một lúc lâu, hắn mở miệng nói: “Vô Hỉ không phải là nhi tử của thái tử Thương Vân, Ti Đồ Tỷ bắt đầu từ ngày đó sớm đã thành không còn ở nhân gian, Vô Hỉ sẽ thuần phục chủ nhân, một đời một kiếp.” Dứt lời, hắn quay sang Lãnh Diệu Liên mạnh mẽ mà dập đầu.
Tư Đồ Hoàng Vũ nhàn nhạt câu dẫn khóe miệng.
Mà Lãnh Diệu Liên có chút sững người.
“Ta sẽ nói cho người trong thiên hạ, Vô Hỉ là nhi tử tiền triều thái tử và công chúa của Lưu Ly tộc, mà Tư Đồ Sương phản quốc giết cha thí huynh, thiên lý bất dung, mà trời giáng điềm lành Lưu Ly, gợi ý Thương Vân khí số đã tận, một lần