Hạ Ngữ Mạt đã ở cữ hai tháng xong, thân thể khôi phục rất tốt. Giống như phụ nữ có thai 30 ngày liền có thể ra khỏi cửa phòng, nàng thế nhưng rõ ràng bị nghẹn đến 60 ngày mới được cho phép được một ngày đi một chút trong đại viện.
Tiểu bảo bảo rất khỏe mạnh, thế nhưng chỉ có một thứ đáng lo, đó là hắn ngủ rất nhiều, so với thời gian lão nương hắn mang thai còn muốn nhiều hơn.
Một lần nhắm mắt, liền có thể ngủ đến một hai ngày, Hạ Ngữ Mạt phình sữa nhưng lại không có nơi có thể phát tiết, ngực phình lên sinh đau, chỉ có dưới sự trợ giúp của Sương Nhi mặt đỏ bừng dùng nước nóng đắp lên, sau đó tự mình tìm cách đem sữa dư thừa thải ra.
Phu quân bận quá, đã có hơn nửa tháng không có gặp mặt được. Hạ Ngữ Mạt luyến tiếc nhìn thấy bộ dáng hắn mệt mỏi mà trực tiếp nằm xuống là liền có thể ngủ, mới ra lệnh cưỡng chế hắn không được trở về.
Thế nhưng mở mắt, không thấy hắn, trong bụng lại thấy hoảng sợ nất mát.
“Vương phi, tiểu hoàng tử lại đang ngủ.” Sương Nhi cười tủm tỉm bưng lên một cái đĩa trái cây đã lột vỏ, dùng một miếng trúc thật nhỏ mà cắm lên trên, để cho Hạ Ngữ Mạt thuận tiện mà dùng.
“Đúng vậy.” Hạ Ngữ Mạt lo lắng nhìn thoáng qua nhi tử lanh lợi của mình, hắn ngủ nhiều như vậy, có thể là có vấn đề gì hay không: “… Tử Anh tỷ tỷ đâu?”
“Tử Anh đại nhân chuẩn bị thủy dược nóng, Vương phi chỉ cần lại ngâm vào, thân hình tuyệt đối sẽ khôi phục như trước đây, chút nào cũng sẽ không nhìn ra được bất luận vết tích gì đã sinh qua hài tử.”
Sương Nhi đang nói, một thùng tắm đầy dược đã chuẩn bị thỏa đáng, được dọn vào phòng.
Tử Anh cười cười đi đến, trên tay hoàn cầm vài vị thuốc Đông y, trực tiếp ngồi vào bên mép giường của Hạ Ngữ Mạt: “Nhìn đây là cái gì?” Nàng đã dưỡng thành thói quen mỗi ngày đều sẽ cầm tới dược vật mới để khảo nghiệm tiểu đồ đệ của nàng, hiện tại hài tử đã sinh rồi, thân thể cũng dần dần tốt lên rồi, nàng liền bắt đầu phấn đấu để bồi dưỡng tiểu vương phi này trở thành dược sư xuất sắc nhất trên đời…
“Cái này là tử phác tiêu, cái kia là vu đề…” Hạ Ngữ Mạt chớp chớp mắt, đem những tên gọi nhớ kỹ trong đầu nhớ làu làu gọi ra. Nàng theo Tử Anh học, ban đầu là bị bức bách, sau lại liền đơn thuần là vì người bên cạnh, nếu bọn họ sinh bệnh gì rồi, có lẽ bị thương, bản thân sẽ không giống con ruồi không não mà tán loạn.
Theo như nàng biết, các quốc gia khác đối với Lưu Ly quốc mới thành lập mà nhìn chằm chằm như hổ đói, nếu chiến tranh nổ ra, nàng cũng mong muốn giống như Bích Dao tỷ tỷ ở lại tiền tuyến, cùng chia sẻ với phu quân.
“Tử Anh tỷ tỷ, ngươi không có hài tử sao?” Lời Hạ Ngữ Mạt vừa ra khỏi miệng, liền biết bản thân đã giẫm lên bom rồi.
Tử Anh thoạt nhìn tuổi tác hẳn là đã ngoài ba mươi rồi, tuy rằng phương hoa vẫn như trước (nhìn vẫn còn trẻ), vả lại dáng người cũng dị thường duyên dáng mê người, nhưng tại thời đại này, nữ nhân chỉ là hơn hai mươi tuổi, đều có thể là nương (mẹ) của một đống hài tử rồi. Nếu là nàng hiện tại cũng không có thành thân, vậy khẳng định có ẩn tình cái gì khó nói!
Bản thân thế nào lại ngốc như thế bổn chứ!
“Xin lỗi, Tử Anh tỷ tỷ, chúng ta tiếp tục học, được chứ?” Hạ Ngữ Mạt cẩn thận từng li từng tí nhìn Tử Anh, trong bụng hổ thẹn.
Mà người kia thì lại giống như không có nghe thấy gì, mím môi lại, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì, một lúc lâu, nàng mới