Vậy từ ngày đó bắt đầu, tiểu hoàng tử chính thức biến thành “Tiểu công chúa” .
Đối với kịch biến như vậy, mọi người kinh ngạc.
“Nhi tử có chỗ nào không tốt?” Tử Anh kinh ngạc mà hỏi, hoàng thất gia tộc trông mong nhi tử như sao nhỏ mong trăng, mà Tư Đồ Hoàng Vũ hắn nhưng lại ngang ngạnh muốn đem nam hài nói thành là nữ hài.
Tư duy nhà bọn họ, thực sự là khó có thể lý giải…
“Như vậy đều là vì tốt cho hắn, như vậy vậy tiểu tử mới có thể bình yên lớn lên.” Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nói.
Mọi người bên dưới ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng cho ra một kết luận.
– hắn là sợ lão bà bị nhi tử đoạt đi rồi chứ gì nữa!
Vốn tưởng rằng tiểu vương phi sẽ bình thường chút, thế nhưng lúc đại gia điên điên khùng khùng chạy đi hỏi nàng, thì câu trả lời nhận được cũng là: “Như vậy tốt a, hảo hưng phấn a!”
– nàng chỉ là cảm giác chơi rất vui…
Vì vậy tiểu hoàng tử đáng thương, tiểu hoàng tử không hề có năng lực phản kháng, cứ như thế mà bị ép buộc thay đổi giới tính.
Quần áo và đồ dùng hàng ngày mà Sương Nhi chuẩn bị trước toàn bộ đều vô hiệu, nam trang toàn bộ được dùng để lót đáy hòm, Hạ Ngữ Mạt mỹ mỹ nhìn những chiếc váy nhỏ nhắn xinh đẹp, con mắt đều phát sáng như sao trên trời…
Nàng đã tựa hồ thấy được phiên bản nhỏ của Tư Đồ Hoàng Vũ mặc nữ trang, thời gian mị hoặc chúng sinh tới rồi…
********************** hoa hoa lệ lệ phân cách tuyến *****************************
Thời gian thoáng cái đã qua, Hạ Ngữ Mạt rốt cục mãn ba tháng hình phạt ở trong phòng, có thể nhảy ra sân hoạt động. Tử Anh bắt đầu mang theo nàng đi trong rừng núi nhận thức tập tính sinh tồn các loại thảo dược.
Kết hợp với tư liệu mà người kia lưu lại, nàng bắt đầu phi thường nhanh, có đôi khi thậm chí sẽ bổ sung đầy đủ hết những tri thức mà Tử Anh thuyết giáo. Mà bởi vì có Đại Bạch, toàn bộ động vật trong rừng rậm đối với nàng đều thập phần kính ngưỡng cùng hữu hảo.
Thậm chí có đôi khi, Hạ Ngữ Mạt bạch y nhẹ nhàng, phảng phất giống như tiên tử trong rừng, đều làm các động vật nhìn hoảng hốt thất thần.
Mà Tư Đồ Hoàng Vũ công việc lu bù lên, đại quân ngũ quốc tiếp cận, hùng hổ, đám như hổ như lang.
Lưu Ly quốc không thể cứng đối cứng, hắn liền sai người đi đưa thư cho Kỳ Quốc, cũng cho thấy nguyện ý quy thuận vô điều kiện, cũng đem toàn bộ quốc thổ dâng lên, đổi danh hào thành Kỳ.
Sau đó, hắn lại sai người đi đưa thư cho Vị Ương Quốc, nói cho bọn họ biết Lưu Ly quốc đã dự định quy thuận Kỳ Quốc, cũng thỉnh bọn họ triệt binh.
Hắn cố ý nói đều là “Lời nói thật”, mà lúc này, lời nói thật cũng là ngôn ngữ khiến cho người thống hận.
Lưỡng quốc sản sinh kẽ hở, Kỳ Quốc muốn độc chiếm, Vị Ương Quốc đương nhiên không muốn. Hai đầu sỏ không hợp tác, cái khác tiểu quốc nghe nói rồi, đều đi nương nhờ Kỳ Quốc, mong muốn có thể phân được phần chén canh.
Vì vậy, bị cô lập, đó là Vị Ương Quốc.
Liên minh ngũ quốc tan rã đơn giản như vậy.
Thế nhưng đây chỉ là bước đầu tiên.
Tư Đồ Hoàng Vũ cần để cho bọn họ tín phục cái gọi là “Lời nói thật” của hắn, do đó chân chính tại trung tâm của bọn họ tiến hành phá hư.
Có đôi khi, vũ lực cũng không phải phương pháp giải quyết tốt nhất.
Người thông minh đều biết nói, sức mạnh trí tuệ so với bạo lực thích hợp hơn nhiều.
Tư Đồ Hoàng Vũ có bản lĩnh như vậy, dùng cái giá ít nhất để hoàn thành mục đích của hắn.
Lãnh Diệu Liên nhìn Lưu Ly quốc ngày càng cải biến, biết bản thân không có chọn sai người. Dân chúng đối mặt với nguy