Tức chết ta !
Nam Cung Dữu Hương ngồi ở trong xe ngựa , dù ở cách xa mấy thước cũng có thể cảm thụ được từ trên người nàng ta toát ra đầy mùi thuốc súng .
Lãnh Y (Áo lạnh …Hắc …Hắc…ta đến chết cười với cái tên mất thoy ),chuyện tình ta muốn ngươi tra thế nào rồi?
_Hồi quận chúa, nữ nhân tên Hạ Ngữ Mạt kia là tam tiểu thư Hạ Hầu phủ ,vài ngày trước bị người ta bán vào Vạn Hoa Lâu ,ta đã bắt nha hoàn của nàng ta nhốt tại mật thất của hậu viện chờ tiểu thư xử lý.
_Phải không? Nam Cung Dữu Hương (Lại được cả nàng này nữa,giờ ta mới để ý tên nàng ấy là hương bưởi @@ ) cười rộ lên : không tự giác siết chặt roi da trong tay : ‘‘Có thể đem một đại tiểu thư bán đi ,địa vị khẳng định không hề thấp, ta muốn biết rốt cuộc thân phận của bọn họ là gì?”
Thanh âm chủ nhân rõ ràng lưu loát đáp , mà tên thuộc hạ kia trong nháy mắt liền biến mất vô tung vô ảnh.
……
Trên bàn cơm tràn đầy không khí giương cung bạt kiếm .
Hạ Ngữ Mạt phải ăn cơm bằng phương thức khác lạ bởi vì nàng bị hắn ôm vào trong ngực ,muốn ăn cái gì hắn đều cấp từ trong miệng (Hứ,ăn uống măt WC @@ )!!
Rốt cục hắn dùng đầu lưỡi đem một viên thuốc bỏ vào trong miệng nàng làm cho Hạ Ngữ Mạt phát điên : “Ta có thể hay không dùng phương thức bình thường ăn cơm?!”
_Ta không gọi uy uy. Hắn một chút cũng không để ý kháng nghị của nàng,: “Vật nhỏ ngươi hẳn là nên kêu ta một tiếng phu quân.”
Viên thuốc trong miệng Hạ Ngữ Mạt thiếu chút nữa