Edit : Nhu Hương
Beta: Tịch Linh
Hạ Hầu phủ sở dĩ được phong hầu tước là bởi vì chủ nhân Hạ Hầu phủ — Hạ Minh Triệu là mã tiền đại tướng quân luôn luôn lập chiến công địa vị hiển hách. Mà con lớn nhất của hắn, Hạ Cẩm Thần, là đệ nhất tướng soái dưới trướng, ngoài ra còn là một vị quân sư tài trí bởi vì ba năm trước đây hắn toàn thắng đẩy lùi Kì Quốc đại đội, hoàng đế cao hứng liền ban cho phụ tử bọn hắn tước vị, còn ban cho tấm biển Hạ Hầu treo trước cửa Hạ phủ để tỏ rõ uy nghiêm hoàng gia.
“Còn nữa không?” Hạ Ngữ Mạt ngồi ở trong xe ngựa thật vất vả xua đuổi khối da trâu kia ra ngoài đường mới đem Sương Nhi kéo đến bên người nghiêm túc ghi chép.
“Còn có” Sương Nhi run run suy nghĩ, tận lực bỏ qua ánh mắt uy hiếp của người nào đó từ bên ngoài xe ngựa lọt vào. Thế gian người có thể không bị gò bó trước mặt Thập Tam điện hạ trừ bỏ hoàng đế cũng chỉ có thể là tiểu thư .
“Sương nhi!” Hạ Ngữ Mạt nhăn mặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn đem hồn phách tiểu nha đầu bên ngoài kéo trở về thân xác. Hiện tại chính là thời khắc sống còn, bọn người trong Hạ Hầu phủ đang chờ xem nàng tự mình làm trò cười cho thiên hạ khẳng định không chỉ có một người, nếu nàng không cẩn thận dẫm lên lôi (Hương: mìn?? bom??) (Tịch Linh : ta tra nó là sấm sét cơ) chính mình sẽ tan xương nát thịt!
“Tiểu thư, ngươi thật sự không nhớ rõ sao? Ngay cả Cẩm thiếu gia ngươi cũng không nhớ rõ sao?” Sương Nhi nhỏ giọng nói, lại sợ người bên ngoài nghe được, sau đó đem nàng ném ra bên ngoài.
“Không nhớ rõ” . Hạ Ngữ Mạt thẳng thắn trừng mắt: “Lo cái gì Cẩm thiếu gia, Vương thiếu gia. Xú nha đầu, bây giờ tiếp tục đem người trong phủ nói hết một lần , đặc biệt là hai nữ nhân đem ta bán đi. Phải nói tường tận, một chút cũng không bỏ