Trong rừng sâu Hạ Ngữ Mạt bị cõng trên lưng nhanh chóng chạy trốn, khóe môi nàng đã muốn cắn ra máu, hương vị màu máu đỏ tươi nuốt vào bụng càng khiến nàng khó chịu, ánh mắt dần dần trở nên tối đen, một cõi không hắc ám dần dần bao phủ lấy nàng: “Thả ta xuống”.
Tóc nàng buông xuống che lấy con mắt , cái gì cũng không thấy rõ.
Đáp lại, hắc y nhân liền thả nàng xuống.
Một thanh âm khác vang lên, hắn đúng là âm hồn bất tán, hoa văn hoa sen lại lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.
Trên lưỡi đao màu bạc kia vẫn còn vết máu chưa khô, vậy là Khánh Minh vì đứng ra chắn trước mặt hắn cũng đã dữ nhiều lành ít.
“Nàng đã không còn nhớ thì ta sẽ đem mang nàng đi cho đến khi nàng nhớ lại nguyên lai nàng thương ta”.
Đột nhiên Hạ Ngữ Mạt ngẩng đầu, khóe môi gợi lên, trên khuôn mặt bình thường kia lại nở ra một nụ cười mê hoặc lòng người.
“Ngươi tên là gì?” Nàng tiếp tục nói, thanh âm mềm nhẹ tực như lông chim, giống như toàn bộ giết chóc ban nãy không hề tồn tại.
Nam tử ngây cả người, chuyển biến mạnh mẽ như vậy khiến hắn không kịp phục hồi lại tinh thần.
“Ngươi không phải muốn ta nhớ lại hết mọi chuyện sao?” Hạ Ngữ Mạt xoay người một cái, nhanh chóng và mạnh mẽ thoát khỏi Hắc y nhân khiến cho người khác phải ngạc nhiên, hướng về phía nam tử như liên hoa trong suốt và long lánh kia. “Ta trước kia cũng thích ngươi sao? Ngươi nói cho ta biết tên biết đâu ta lại nhớ ra?”
Mỗi câu mỗi chữ như mê như hoặc
“Liên”.
Miệng nam tử nhẹ nhàng bật ra, sau khi nói xong thì luồng sát khí cũng đã được diệu xuống.
“Liên, nghe thật là hay”. Nữ hài nghiêng đầu cười rộ lên.
Trong nháy mắt nam tử lại nhớ tới thời điểm hai người mới quen nhau, tiểu cô nương lôi kéo tay hắn rồi nói: “Liên, nghe thật là hay. Ngươi thích ta sao?”
Hạ Ngữ Mạt đặt lên vai hắn, hương thơm từ người nàng đập vào mũi hắn, làm cho thân thể Lãnh Diệu Liên tự nhiên cứng đờ.
“Ha ha, thật là thẹn thùng”.
Nữ hài cười rộ lên, cánh tay vẫn còn để trên lưng áo hắn,