“Vật nhỏ dậy đi” .
Hạ Ngữ Mạt đang ngủ, đột nhiên đã có một âm thanh quen thuộc vang lên ở bên tai nàng.
Nghe thật giống như giọng nói của yêu nghiệt phu quân nha.
Cái miệng nhỏ nhắn của Hạ Ngữ Mạt a ừ a ừ vài cái rồi xoay người thay đổi một tư thế ngủ thoải mái hơn.
Làm sao có thể chứ, yêu nghiệt phu quân ít nhất một ngày nữa mới có thể trở về, nằm mộng rồi. “Vật nhỏ, nếu không dậy vi phu sẽ không khách khí nha” âm thanh lại vang lên, Hạ Ngữ Mạt mắt nhắm nhưng lại nhíu mày nhăn mặt. Mộng còn rất chân thật nha, ngay cả yêu nghiệt khẩu khí đều giống nhau như đúc. Cái thân nhỏ nhắn không tự giác lại quay trở về vị trí cũ, dưới chân cũng đồng thời dùng sức đem chăn đạp đi thật xa. (Hg: tướng ngủ bà này xấu za man!!!)
Xiêm y hỗn độn chợt lộ ra, chỉ là nàng hồn nhiên chưa phát hiện ra dáng nằm lộ đùi đẹp như vậy bên ngoài chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái nơi đó thì toàn bộ cảnh tượng tốt đẹp đều có thể ngắm hoàn toàn: “Vật nhỏ lúc không có ta ở đây, nàng không thể ngủ như vậy”.
Lần này âm thanh có chút bá đạo, Hạ Ngữ Mạt ngây ngốc cười rộ lên. Thật sự là rất giống, chẳng lẽ chính mình rất nhớ hắn nên mới có thể nằm mơ như vậy?
Đột nhiên có cái gì ấm ấm mềm mềm bao phủ lấy môi nàng.