Ánh trăng mông lung trong đêm tối, trong phòng không ngừng xuất hiện nhiều sắc thái ái muội.
Hạ Ngữ Mạt cảm thụ được bàn tay lành lạnh của hắn đang tiến tới nơi cực nóng của nàng, mà môi hắn giống như muốn dập lửa, dán trên người làm cho thân thể nhỏ nhắn không ngừng run rẩy.
“Vật nhỏ”
Tư Đồ Hoàng Vũ nửa ngày không có nghe thấy nàng hé răng vừa nhấc đầu lên thì thấy nàng giống như đà điểu chôn đầu trong cát mà nhín thở, mà hai cái lỗ tai nhỏ đã đỏ lên không biết là vì thẹn thùng hay là vẫn còn hờn dỗi.
“Vật nhỏ xoay người lại bằng không nàng thở không thông” .
Tư Đồ Hoàng Vũ cười cười nhắc nhở nàng.
Hạ Ngữ Mạt lại tiếp tục giả chết. Cái miệng nhỏ nhắn gắn chặt trong chăn, sợ không cẩn thận một cái sẽ phát ra tiếng thở dốc. Lệ trong mắt còn chưa kịp khô mà lời nói vừa rồi vẫn còn quanh quẩn trong đầu khiến nàng xấu hổ muốn chín người, quay người lại khẳng định thế nào cũng bị cười chết mất.
“Vật nhỏ, chẳng lẽ nàng muốn tư thế này của vi phu?”
Hắn nhẹ nhàng cởi ra lớp áo mỏng manh trên người nàng ra, sau đó một luồng hơi nóng ngay lập tức kích thích thần kinh Hạ Ngữ Mạt làm cho nàng trong nháy mắt phải xoay mặt lại,tự động ôm chăn lui về phía sau thiệt nhiều bước.
“Ô ô bại hoại, chàng khi dễ ta”‘.
Hai gò má nàng ửng đỏ bởi vì động tác vừa ban nãy của hắn khiến cho nàng như muốn bốc hơi.
“Ta đâu có khi dễ nàng?” Vừa