“Không, ngươi gạt người?” Nam Cung Dữu Hương lẩm bẩm.
“Ảnh vệ chưa bao giờ lừa chủ nhân.” Lãnh Y mắt nhìn xuống dưới, không dám nhìn tới khuôn mặt điên cuồng hung dữ kia.
“ Vậy ta đây đêm qua là làm cái gì?” Nàng run rẩy, thân thể tái nhợt giống như bị quăng vào trong hồ hàn băng, xương cốt cũng bắt đầu thấy lạnh
“Thuộc hạ, không biết,.”
“Chết tiệt, không phải ngươi nói ảnh vệ chưa bao giờ lừa chủ nhân sao?! Ngươi biết đúng hay không?! Đúng hay không?!” Nam Cung Dữu Hương dữ tợn nhảy xuống giường, kéo lấy áo của Lãnh Y, sau đó tức giận nói:“Hoặc là nói, ngươi căn bản chính là gạt ta , Vũ ca ca làm sao có thể không có tới? Vũ ca ca làm sao có thể đối với ta như vậy?”
Nàng trợn lên hai mắt đều có huyết sắc, ngay cả nước mắt chảy ra cũng đều có ánh màu đỏ.
“Ngươi cút! Cút!! Đừng để cho ta thấy ngươi!” Nam Cung Dữu Hương quay mặt qua chỗ khác, hai tay ôm lấy vai, muốn thân thể ngừng run rẩy.
“Vương phi,” Lãnh Y ngây cả người, sau đó ngửi được ngoài cửa có hơi thở sắp tới gần, liền ngay lập tức tự mình biến mất khỏi phòng.
Mà đúng lúc Vũ nhi đẩy cửa vào, đang muốn bẩm báo lại thì bị một thân lệ khí (tàn độc) của Nam Cung Dữu Hương làm cho hoảng sợ.
“Vương, Vương phi, làm sao vậy”
“Chuyện ta sai ngươi làm đâu?” Âm thanh vang lên lạnh như băng, không hề có một chút ấm áp.
“A, a, nô tỳ đã thông tri toàn bộ thị thiếp đến sau sảnh chính, có lẽ toàn bộ đã đến đông đủ, người xem”
“Hầu hạ ta thay đổi tân phục, giúp ta trang điểm cho thật tốt.” Nam Cung Dữu Hương quay sang, nhan sắc trắng như tro tàn dọa Vũ nhi thiếu chút nữa ngồi phịch trên mặt