“Vương phi”
“Gọi ta tiểu thư.”
Hạ Ngữ Mạt buồn bực nhăn cái mặt, tiện thể nắm lấy đống đậu phộng ở trên bàn ném về phía người đại bạch điểu.
“Ngài thật sự cùng với người đó thành thân? Ta không muốn người vì ta”
“Bích Dao tỷ tỷ, nếu như trong đầu ngươi nghĩ ngươi tự sát sẽ không liên lụy đến ta thì ngay lập tức ta sẽ cùng ngươi đi tìm cái chết.”
Thấy đại bạch điểu lười biếng tránh được công kích, Hạ Ngữ Mạt liền nắm lấy một đống đậu phộng mà ném qua.
“Nhưng mà”
“Phu quân nhất định sẽ đến cứu chúng ta .” Lời vừa ra khỏi miệng, Hạ Ngữ Mạt hít một hơi thật sâu, ngay cả chính mình cũng không thể chắc chắn.
Một tháng nhanh chóng trôi qua cũng không có nghe được một chút tin tức của hắn.
Nàng bĩu môi, mở miệng than vãn, tiếp tục ném đậu phộng về phía đại bạch điểu.
“Cạc cạc dát!!”
Mỗ điểu kháng nghị nghiêm trọng, bởi vì mỗi lần nàng ném là cả một nắm.
“Đại Bạch, ngươi không phải điểu của hắn* sao, mỗi ngày đến chỗ của ta trông chừng, nên làm gì thì làm đi, cẩn thận ta bẻ cổ ngươi ra