Nàng bối rối đẩy y ra, nào ngờ đâu Tống Minh Viễn vừa đi thì Tống Tử Long không biết từ đâu đi vào, cứ đứng đứng xem cái cửa rồi lẩm bà lẩm bẩm: “Haiz, sao nó cứng thế nhỉ? Hình như bị hư thật rồi, chẳng trách khi nãy lại không đóng được…”
“…”
Mí mắt Châu Mộc Vân giật giật, thừa biết người này đang mỉa mai mình nhưng cũng chẳng buồn để ý, chỉ nhẹ nhàng cầm cuốn sách trên bàn lên rồi tiếp tục đọc: “Vương gia thứ lỗi, bổn cung đang bận nên nếu có việc gì thì ngài ra ngoài nói với bệ hạ nhé.”
Hắn nhếch mép, không những không đi mà còn tiến tới ngồi ngay bên cạnh nàng: “Tiểu nha đầu, lâu lắm rồi chúng ta chưa gặp nhau đấy, cô không nhớ ta sao?”
“Tại sao ta lại phải nhớ ngài?”
Tống Tử Long khịt mũi, trực tiếp giựt phăng cuốn sách trên tay nàng ra rồi nói tiếp: “À phải rồi, lần trước lúc ở Lam Sơn phủ cô ngầu lắm đấy!”
Châu Mộc Vân nhướng mày, hỏi lại bằng giọng điệu nghi hoặc: “Lúc đó ngài cũng ở đó à?”
“Tất nhiên, hoàng huynh ta cũng ở đó nữa.
Công nhận cô ngầu thật đấy, nhìn cứ như nữ hiệp trừ gian diệt bạo vậy!”
Nàng thở dài, cố tình đảo mắt sang chỗ khác sau đó lại phất tay, muốn nói rằng mình không buồn nghe nhưng hắn biết ý mà vẫn không chịu đi, đã thế còn nhìn chằm chằm vào mấy cuốn sách chất đống ở ngay bên cạnh.
“Mà mấy thứ này là gì đây? Hình như là sách ở quốc sử viện đúng không nhỉ?”
Châu Mộc Vân gật đầu, nhưng ngay lúc này lại nhớ tới trong mấy cuốn đó hình như tên của người này cũng xuất hiện nên ngước đầu lên hỏi: “À phải rồi, trận chiến năm năm trước vương gia có tham gia không?”
“Có chứ.”
Đôi mắt nàng sáng rực, lập tức thay đổi thái độ rồi tiến sát tới chứ không còn tỏ vẻ xa cách như lúc ban đầu nữa: “Thật sao, ta có chút chuyện còn thắc mắc, ngài có rảnh không?”
“Rảnh chứ sao không, cô muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
Châu Mộc Vân cười hì hì, lập tức nói hết mấy điều còn nghi ngờ ra mà khi nãy định hỏi Tống Minh Viễn nhưng câu trả lời của Tống Tử Long còn hơn cả tưởng tượng của nàng, không những giải thích hết nghi hoặc mà còn nói thêm một vài bí mật nhỏ nữa.
Châu Mộc Vân chăm chú lắng nghe, tới những đoạn quan trọng còn lấy cả bút và giấy ra ghi lại.
“Nhưng thật không ngờ huynh ấy lại cho cô đọc những thứ này đấy.”
“Ừ, ta cũng không hiểu nhưng nghe nói dạo này công việc triều đình khá nhiều nên cũng muốn san sẻ đôi chút.”
Tống Tử Long gật gù, không cần hỏi cũng biết ý đồ của Tống Minh Viễn nên nói với nàng một câu đầy ẩn ý: “Tiểu nha đầu, cô là người đầu tiên được huynh ấy coi trọng như thế đấy.”
“Sao cơ?”
Hắn cầm một cuốn sách trông có vẻ khá cũ lên, đưa tới trước mặt nàng rồi tiếp lời: “Những thứ này không phải ai cũng được đọc đâu.
Người ta thường nói biết giặc biết ta, trăm trận trăm thắng, mà kẻ thù lớn nhất của Tống Tịnh không phải các nước khác mà chính là đám quan thần trong triều, hoàng huynh để cô đọc ắt hẳn là mở đường cho cô can dự vào việc của triều đình – điều mà từ xưa đến nay không một nữ nhân nào được thực hiện.”
Tống Tử Long vân vê cằm, liếc nhìn xung quanh bằng ánh mắt đầy hứng thú: “Nhưng có một số điều không được ghi lại trong sách, những trận chiến này khi xưa bổn vương chính là người lãnh đạo, cô có muốn nghe kể không?”
“Liệu có được không?”
“Tất nhiên là được rồi, nghe chính người trong cuộc kể lại sẽ có hiệu quả hơn đọc sách đấy.”
Đôi mắt Châu Mộc Vân ngay lập tức sáng rực, không từ chối mà gật đầu lia lịa: “Được thôi, thế ngày mai ngài có rảnh không?”
“Sao lại không phải hôm nay?”
“Tí ta bận đi dạo với bệ hạ rồi, không rảnh chơi với ngài.”
“…”
Châu Mộc Vân nói xong lại rón rén đi tới trước cửa, nhón chân lên nhìn thì phát hiện hai người kia đang đứng ở một góc cách đó không xa, nào ngờ đâu ngay lúc này Tống Tử Lam lại đột ngột nhìn sang, không biết là ảo giác hay sao mà ánh mắt hắn lại sắc lẹm như thể muốn băm nàng ra thành trăm mảnh.
Châu Mộc Vân vô thức rùng mình, tự dưng lại có chút chột dạ nên lập tức quay về chỗ cũ: “Tên này bị sao vậy nhỉ? Tự dưng trông đáng sợ quá đi mất…”
Mà ở một góc cách đó không xa Tống Tử Lam cũng đã thu lại ánh mắt, bàn bạc xong chuyện công việc với Tống Minh Viễn lại buông tiếng thở dài: “Đệ thật sự muốn để ả ta nhúng tay vào chuyện triều đình sao?”
“Ừm.”
Tống Tử Lam bằng mặt không bằng lòng, tuy rằng không phản đối nhưng giọng điệu cũng nghe ra một chút bất mãn: “Chuyện này chắc chắn sẽ gây ra cơn