Tống Minh Viễn ngả lưng, gõ vào tay ghế một cách nhịp nhàng sau đó lại đưa mắt nhìn xung quanh, mãi tới khi tiếng xì xầm bàn tán không còn nữa y mới mở lời, giọng nói không khỏi nghe ra một chút uy hiếp: “Bắt đầu được rồi chứ?”
Đám người bên dưới e hèm một tiếng, lần lượt đứng dậy để thuật lại tình hình dạo gần đây sau đó phổ biến luôn cả các vòng thi trong đợt tuyển chọn đội lính tinh nhuệ lần này.
Xuyên suốt cả buổi Châu Mộc Vân không hề lên tiếng, chỉ chăm chú lắng nghe tiện thể ghi nhớ lại một vài khuôn mặt quan trọng nhưng dù đã cố tình biến mình thành người tàng hình thì cuối cùng vẫn bị nhắc tới.
“Cuối cùng là chọn ra tổng chỉ huy…”
Tống Minh Viễn trầm ngâm, mặc kệ khuôn mặt háo hức của Lưu Mạnh Tiền bên dưới mà cứ thế nhìn thẳng về phía Châu Mộc Vân: “Thanh Vân sẽ là người đảm nhiệm trọng trách quan trọng này.”
Ngay khi y dứt lời một lão già có quyền có thế ngay lập tức đứng dậy, đến lúc này đã không còn kiêng nể gì nữa mà trực tiếp nói ra: “Bệ hạ, sao có thể như vậy được?”
Lời nói này đã thành công kéo theo những người khác, quan đại thần trong triều tất cả đều đồng loạt lên tiếng để nói ra nỗi bức xúc của mình.
Bọn họ bực đến mức la lối om sòm, lập tức chĩa hết mũi nhọn về phía Châu Mộc Vân.
“Đưa Mộc quý phi vô đây đã là một chuyện không thể chấp nhận được rồi thưa bệ hạ? Tại sao lại có thể để ả ta làm tổng chỉ huy được?”
“Chu Lão nói đúng đấy ạ, mong bệ hạ xem xét lại!”
“Mộc quý phi chỉ là một phi tần không hơn không kém, đến tư cách ngồi ở đây còn không có thì làm sao có thể làm tổng chỉ huy được ạ?”
Hết người này đến người khác đều đồng loạt nói ra khiến cuộc hội nghị trong phút chốc biến thành một mớ hỗn độn.
Châu Mộc Vân khổ sở ôm trán vì cảnh tượng này đã vượt xa cả dự đoán của nàng, nhưng đang lúc còn không biết làm thế nào thì Tống Minh Viễn cũng đã có động thái, chỉ giơ tay lên đã lập tức khiến đám người bên dưới im bặt.
“Ý các khanh là trẫm không có mắt nhìn người à?”
Người nói ra đầu tiên hay được gọi với cái tên Chu Lão nghe đến đây liền cứng họng, đến lúc này mới nhìn rõ người mình đang chỉ trích rốt cuộc là ai nên sợ hãi cúi đầu: “Hạ thần thực sự không có ý đó, bệ hạ chính là bậc chân mệnh đế vương, lời người nói ra chỉ có đúng tuyệt đối không có sai!”
Tống Minh Viễn hài lòng gật đầu, phất tay một cái rồi nhanh chóng đứng dậy: “Vậy hai ngày nữa bắt đầu tới quân doanh phía đông để chuẩn bị, Mạnh Tiền, ngươi sẽ là phó chỉ huy hỗ trợ và giúp đỡ Thanh Vân, còn những người khác vẫn làm theo kế hoạch ban đầu.”
“Dạ rõ.”
Châu Mộc Vân thấy cuộc hội nghị căng thẳng này cuối cùng cũng kết thúc thì thở phào một hơi, nhưng chưa kịp đợi nàng đi khỏi thì một đám người bỗng từ đâu bu lại, đứng chắn trước