Ngày hôm sau Châu Mộc Vân vẫn tiếp tục ở trong căn nhà được chuẩn bị sẵn để điều chế thuốc, ban ngày thì đi khử trùng, đến chiều lại tranh thủ cơ hội đến tìm nhà của Lưu Bỉnh Hiên.
Nàng lấy tờ bản đồ nhỏ do trưởng thôn đã vẽ từ khi trước ra coi, men theo lối đi trên đó thì vào tận sâu trong rừng.
Lối đi ở nơi này không quá rắc rối, vả lại có một dòng suối dẫn đường nên chưa đầy hai khắc Châu Mộc Vân đã tới nơi, chỉ thấy trước mắt xuất hiện một ngôi nhà nhỏ khá tồi tàn, xung quanh là những bụi cây héo úa ngoài ra không còn bất cứ thứ gì khác.
"Thúc thúc đang ở đây sao?"
Nàng nhíu mày, cảnh giác tiến tới rồi nghiêng người vào xem nhưng bên trong hoàn toàn không có ai cả.
"Thúc thúc à, thúc thúc có ở đây không?"
Châu Mộc Vân cẩn thận lên tiếng, thấy không có người trả lời lại e dè bước vào trong.
Căn nhà này có rất ít đồ đạc, chỉ duy nhất vài thứ lặt vặt và chiếc giường gỗ nhưng chén nước vẫn còn ấm chứng tỏ mới khi trước Lưu Bỉnh Hiên vẫn còn ở đây.
Châu Mộc Vân thấy vậy càng có thêm động lực, quyết định ngồi đợi nào ngờ lúc này đây lại vang lên tiếng lá cây xào xạc như thể đang có người bước tới.
Nàng nhướng mày, quay phắt đầu lại thì đập ngay vào mắt chính là khuôn mặt với bộ râu rậm rạp của vị thúc thúc đã mất tích lâu ngày kia.
Trên tay ông ấy cầm một con cá vừa mới câu được, người vẫn khoác bộ đồ rách rưới như cũ nhưng khi thấy nàng khuôn mặt ngay lập tức biến sắc.
"Lưu thúc thúc!"
Châu Mộc Vân mừng rỡ đứng phắt dậy, đang định tiến tới thì đối phương lại chạy nhanh đi.
"Khoan đã, thúc thúc, thúc thúc à!"
Nàng giật mình, sợ lại lỡ mất lần nữa nên nhanh chóng đuổi theo nhưng ngoài dự đoán Lưu Bỉnh Hiên lại chạy rất nhanh, vả lại đây là lần đầu tiên Châu Mộc Vân tới nên không quen thuộc địa hình, chẳng mấy chốc đã bị cắt ngang đã vậy còn lạc trong một mảnh đất rất lớn.
Nàng mệt đến mức thở hồng hộc, thấy không thể tìm được nữa nên chỉ đành quay về căn nhà đó chờ đợi, khổ nỗi đợi mãi vẫn không thấy người đâu.
Hết cách, Châu Mộc Vân chỉ đành lết thân xác mệt mỏi về nơi ở của mình, đến ngày mai lại tiếp tục mò sang.
Lần này nàng đã thông minh hơn rất nhiều, mới rạng sáng đã tới nơi đó chờ sẵn, thấy bên trong không có người thì leo lên chiếc cây trước cửa để rình rập.
Quả nhiên Lưu Bỉnh Hiên đã ra ngoài câu cá từ lúc mặt trời mới vừa mọc, không biết đến sự hiện diện của nàng nên mới vừa về đến cổng thì một tấm lưới đánh cá đã rơi thẳng từ trên trời xuống.
"Lưu thúc thúc!"
Châu Mộc Vân gấp gáp la lên, ngay lập tức dùng sợi dây thừng mỏng quấn chặt người đối phương lại.
"Lần này thì không trốn được nữa rồi nhé."
Ông ấy sững người, tới khi phản ứng liền thở dài một cách bất lực: "Châu tiểu thư, thả ta ra được rồi chứ?"
"Thúc thúc nhận ra con thì tại sao lại năm lần bảy lượt chạy trốn như vậy hả?"
Lưu Bỉnh Hiên im lặng, một lát sau mới từ tốn trả lời: "Ta không trốn con, người ta trốn là nam nhân lần trước đi cùng với con đấy?"
"Dạ?"
Nam nhân lần trước đi chung với nàng chẳng phải là Tống Minh Viễn sao?
Châu Mộc Vân nhíu mày, đang định hỏi lại thì ông ấy đã tiếp lời: "Cởi trói cho ta đã rồi chúng ta vào nhà nói chuyện."
"À dạ, tại bất đắc dĩ nên con mới phải làm vậy thôi, thúc thúc đừng để bụng nhé."
Nàng gật đầu, nhanh chóng tháo sợi dây mỏng lẫn tấm lưới đánh cá xin được từ dân làng sau đó theo đối phương đi vào bên trong.
Lưu Bỉnh Hiên vừa ngồi xuống đã ngó ngang ngó dọc, cảm thấy vẫn hơi không yên tâm nên lo lắng hỏi lại: "Bệ hạ có theo con tới đây không?"
Bản thân ông đã phục vụ tiên đế cả đời nên dĩ nhiên nhận ra được Tống Minh Viễn, tuy hôm qua sau khi Châu Mộc Vân về đã tới xác nhận một lần nữa nhưng vẫn có cảm giác bất an trong lòng.
"Dạ không, con không nói chuyện tới đây gặp thúc thúc cho chàng ấy nghe."
Lưu Bỉnh Hiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rót cho nàng một chén nước ấm rồi khó nhọc mở lời: "Con tìm ta...!là để hỏi về chuyện xảy ra ngày hôm ấy đúng không?"
Châu Mộc Vân gật đầu, nghe thấy lời này đôi mắt liền sáng rực lên: "Dạ phải, Lưu thúc thúc, thủ phạm giết hại tiên đế rốt cuộc là ai vậy? Không phải cha con đúng chứ?"
Ông ấy gật đầu, nghĩ tới chuyện này lại vô thức lạnh sống lưng, không biết phải chờ đến lúc nào mới có thể bình tĩnh lại được: "Thủ phạm...!là người đang ở rất gần con đấy Mộc Vân."
"Dạ?"
"Tống Minh Viễn, chính là hắn!"
"Sao...!Sao cơ?"
Châu Mộc Vân ngẩn người, cảm thấy chuyện này còn khó tin hơn cả chuyện nàng chuyển kiếp nên nhất thời không thể phản ứng được: "Không thể, không thể nào."
Chẳng phải sau khi tiên đế băng hà y cũng là người mệt mỏi nhất sao? Vả lại hôm ngài ấy bị ám sát cả y lẫn hai vị hoàng tử đều bị tấn công, không lý nào lại có chuyện như vậy được?
"Thúc thúc, người có biết Minh Viễn cũng bị kẻ xấu hạ độc không?"
Lưu Bỉnh Hiên gật đầu, càng nói ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo lạ thường: "Kẻ xấu chẳng phải chính là hắn sao? Tên đó nhẫn tâm hãm hại hai huynh đệ của mình sau đó tự hạ độc bản thân để qua mắt thiên hạ.
Ngày chén thuốc có độc kia được cha con đưa cho tiên đế chính mắt ta đã thấy Tống Minh Viễn bỏ một loại cỏ lạ vào."
"Cỏ lạ? Là cỏ gì vậy?"
"Cỏ đan hương."
Châu Mộc Vân ngẩn người, vừa nghe một cái đã không nhịn được mà rùng mình vì cỏ đan hương chính là cỏ độc, chỉ cần ăn trúng một lá thôi là sẽ không sống được nhưng thứ đó đã bị cấm lưu hành từ rất lâu rồi cơ mà? Ngoài một số khu rừng hẻo lánh ra thì không nơi nào có cả.
Mà Lưu Bỉnh Hiên dường như cũng đoán được tâm tình của nàng nên từ tốn giải thích: "Một năm trước phủ chúng ta có một bao còn dư chưa kịp tiêu hủy nhưng nó đã biến mất sau khi Tống Minh Viễn tới thăm đấy, ngày ấy con đã tới nhà của tam di nên không biết nhưng hắn chính là người mang nó đi, điều đó có nghĩa là hoàng cung này ngoài người đó ra thì không ai có cả."
Ông ấy tức đến mức đỏ cả mặt, đứng dậy rồi vỗ liên tục vào ngực mình: "Ta đã sớm biết chuyện này nên ngày đại ca bị xử chém đã đến tâu với thái hậu, nào ngờ đâu còn chưa kịp nói thì đã bị người của tên đó đuổi cùng giết tận, kết quả là lưu lạc đến bao giờ."
Châu Mộc Vân ngồi thẫn thờ ở đấy, mãi tới khi đối phương dứt lời vẫn chưa thể tin được: "Không lý nào lại như vậy được.
Thúc thúc, chắc chắn là người hiểu lầm rồi!"
Ngày Châu Mộc Vân nói rằng cha mẹ mình bị oan phản ứng của Tống Minh Viễn rất chân