Tống Minh Viễn nói xong liền cẩn thận bế Châu Mộc Vân lên ngựa, thong thả rời đi trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người.
Bọn họ cứ tưởng sau trận đấu này Tống Tịnh và Tư Quốc sẽ lần nữa bất hòa nhưng hoàn toàn không ngờ được chỉ hai câu nói đơn giản của Mộc quý phi đã giải quyết được hết mọi chuyện.
Tư Tuệ Nhi ở phía sau xị mặt, cầm kiếm chống xuống đất rồi khó nhọc đứng dậy.
Xem ra Tống Minh Viễn thật sự rất coi trọng Châu Mộc Vân chứ nếu không y đã chẳng huy động nhiều binh lính tới như vậy, cũng không thể vì lời nói kia mà tha cho cô một mạng.
"Xì, coi như lần này ngươi thắng..."
Tư Tuệ Nhi buồn bã cúi gằm mặt, biết mình đã thua nên chẳng đuổi theo nữa, chỉ đành không nỡ nhìn theo.
"Tiểu Vân..."
[...]
Mặt khác, sau khi lên ngựa Châu Mộc Vân vẫn biết Tống Minh Viễn chưa nguôi giận hẳn, một tay cầm chắc dây cương, tay còn lại chạm nhẹ lên tay y: "Bệ hạ, người có còn trách thần thiếp không?"
Giọng nàng vừa nhỏ nhẹ vừa yếu đuối, nhưng không những không khiến y mềm lòng mà còn nhận lại một ánh mắt đầy sắc bén từ đối phương: "Tại sao trẫm phải trách nàng? Không phải nàng và Tuệ Nhi ra ngoài "dạo chơi" thôi sao?"
"..."
Châu Mộc Vân hắng giọng, sợ càng nói sẽ càng lộ nên nhanh chóng chuyển sang một chủ đề khác: "E hèm, mà bệ hạ có còn ý định xử phạt Tuệ Nhi công chúa không? Cô ấy thật sự rất tốt, không xấu như người nghĩ đâu..."
Nghe ngóng ở nhiều nơi nàng cũng biết rất rõ Tống Tịnh và Tư Quốc là hai đế quốc hùng mạnh nhất, nếu như khi ấy không ngăn cản, để Tống Minh Viễn đánh trọng thương Tư Tuệ Nhi thì vấn đề sẽ không còn nhỏ như vậy nữa, vả lại tất cả chuyện này cũng đều do nàng mà ra, lỡ công chúa có chuyện gì thì nàng có chết cũng không đền hết tội.
Nam nhân phía sau nghe vậy liền nhướng mày, giọng nói trầm thấp không khỏi ẩn ý một vài ý tứ sâu xa: "Đến giờ này nàng vẫn muốn bảo vệ cô ta sao?"
"Thần thiếp không có ý đó, chỉ là..."
"Thôi được rồi, chuyện lần này trẫm sẽ bỏ qua nhưng lần sau tuyệt đối không được như vậy nữa, nàng cũng không được uống rượu trước mặt người khác."
Tống Minh Viễn thở dài, nói xong liền nhẹ nhàng xoa đầu Châu Mộc Vân, y vẫn luôn ý thức được những việc mình đang làm nên không cần nàng lo, lần này chỉ là cảnh cáo Tư Tuệ Nhi chứ không hề muốn gây chiến, dù sao Tống Tịnh và Tư Quốc cũng mới hoà hợp chưa được bao lâu.
Tống Minh Viễn chậm rãi quay trở về Thiên Minh điện, vừa tới nơi liền nhảy xuống trước sau đó vác Châu Mộc Vân trên vai, nhanh chóng đi vào trong.
"Á! Bệ hạ, thần thiếp tự đi được!"
Nàng giật mình, nhanh chóng giãy giụa không ngừng nhưng chẳng tài nào thoát được, chỉ có thể để mặc y vác mình như vác một bao gạo.
Tống Minh Viễn vừa bước vào tẩm cung liền dùng chân đóng cửa lại, kêu tất cả các cung nhân đi ra ngoài sau đó nhẹ nhàng đặt Châu Mộc Vân xuống giường, vén xiêm y của nàng lên để lộ vết bầm do Tư Tuệ Nhi vô ý gây ra lúc ban nãy.
"Còn đau không?"
Châu Mộc Vân khựng người, tới khi phản ứng lại liền gật đầu lia lịa: "Đau..."
Y thở dài, đi tới lấy một lọ thuốc bôi cho nàng sau đó lại gằn giọng: "Lần trước trẫm đã bảo không được để mình bị thương nữa cơ mà?"
"Lần này chỉ là do xui xẻo thôi, lần sau nhất định sẽ không thế nữa." Nàng cười hì hì, đáp lại một cách ngây ngô.
Mà Tống Minh Viễn sau khi bôi xong vẫn nhìn chằm chằm vào vết bầm đó, một lúc sau liền ngước lên hỏi nàng: "Còn đau không?"
"..."
Không phải khi nãy đã hỏi rồi sao?
"Còn một chút."
"Đau nhiều không?"
"Không nhiều, thần thiếp chỉ thấy nó hơi nhức nhức thôi."
Châu Mộc Vân lắc đầu, đang còn không hiểu y hỏi vậy để làm