Châu Mộc Vân nhíu mày đầy nghi hoặc nhưng lúc này đây cũng không còn thời gian để để ý đến nữa, chỉ có thể gắng gượng mà nghe theo.
Nàng nhún người, ngay sau đó liền nhẹ nhàng nhảy lên, đứng thẳng trên một bức tượng gỗ rồi dùng roi gai quật bay mấy mũi tên đang hướng về phía mình.
“Con số năm là con nào nhỉ?”
Châu Mộc Vân vừa phòng thủ vừa liếc nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện ra sau đầu mỗi bức tượng bằng gỗ đều có ghi một chữ số nhỏ.
Nàng nhếch mép, nhẹ nhàng đánh tan mấy vật cản trước mặt sau đó nhắm ngay con có ghi số năm mà đánh tới.
“Đi chết đi!”
Châu Mộc Vân tưởng tượng khuôn mặt trước mặt là Tống Minh Viễn sau đó dồn hết sức vào chân phải, một cú đá tới liền khiến nó bật ngửa ra phía sau.
“Rầm!”
Nàng vui đến mức cười ha hả, nhanh chóng chạy lên ấn cái công tắc ở dưới đế mà khi nãy giọng nói kia nhắc tới, quả nhiên ngay sau đó tất cả mọi thứ đều dừng lại, không gian cuối cùng cũng được trả lại dáng vẻ im ắng vốn có.
“Phù, mình sống rồi.”
Châu Mộc Vân thở phào nhẹ nhõm, mắt thấy xung quanh mình không còn nguy hiểm nữa liền nằm phịch ra đất.
Mà ở gian phòng điều khiển kia Cao Lãng đã cuống đến mức đổ hết mồ hôi hột, lo lắng nhìn Tống Tử Long thản nhiên nhắc Châu Mộc Vân cách dừng mật thất lại: “Vương gia, ngài hãy mau chóng khởi động lại đi, để bệ hạ biết được chắc chắn sẽ lớn chuyện.”
Hắn phun cọng rơm từ trong miệng mình ra, đứng dậy rồi vươn vai một cái: “Bộ bệ hạ của ngươi không biết thương hoa tiếc ngọc sao? Cớ sao lại có thể đày nữ nhân xinh đẹp ấy vào nơi u ám lạnh lẽo như thế này cơ chứ, đúng là không biết trân trọng gì cả.”
“…”
Cao Lãng im lặng không nói gì nhưng hiển nhiên đã bị người trước mặt thuyết phục hết đôi phần, hắn cũng thấy hành động này của Tống Minh Viễn hơi ác nhưng lệnh của người không thể không nghe theo.
“Vương gia, xin ngài đừng làm khó cho thuộc hạ.”
Tống Tử Long bĩu môi tỏ ý khinh bỉ, ngay sau đó lại vỗ ngực đầy tự hào: “Ngươi yên tâm, chuyện này bổn vương sẽ chịu trách nhiệm, cứ bảo hoàng huynh tìm tới ta là được.”
Dứt lời, hiền liền cao ngạo rời đi.
Còn Cao Lãng chỉ đành ngoan ngoãn chấp thuận.
[…]
Cùng lúc đó, ngay khi cánh cửa mật thất được mở Châu Mộc Vân liền chạy vọt ra ngoài, may mắn thay Tống Minh Viễn đã rời đi từ sớm nên Thiên Minh điện cũng ít người canh gác hơn hẳn.
Ý Yên đang quét sân thấy nàng chập chững đi vào liền hốt hoảng không thôi, ngay lập tức vứt phăng cây chổi sang một bên rồi vội vã chạy lại: “Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?”
Châu Mộc Vân lúc này đã mệt đến mức không nói được nữa, chân vừa đau vừa nhức nên chỉ có thể để mặc Ý Yên đỡ mình vào trong tư phòng: “Ai làm tỷ thành ra như vậy thế hả?”
Muội ấy vừa nói vừa rươm rướm nước mắt, nhẹ nhàng cởi lớp xiêm y xuống liền thấy ngay những vết bầm chi chít kéo dài từ vai đến tận cuối lưng.
Mà nàng cũng không hiểu tại sao lúc này nó lại thành ra như vậy, khi trước chỉ hơi tê tê vậy mà bây giờ càng ngày càng nhói.
Châu Mộc Vân hít một hơi thật sâu, để mặc Ý Yên bôi thuốc cho mình rồi nói bằng giọng điệu bất mãn: “Tất cả là do cái tên Hoàng đế đáng ghét kia chứ ai nữa, đúng là vừa đấm vừa xoa mà, thế mà cứ nói là không ngược đãi ta!”
Ngay lúc này lại thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân và giọng nói của một thái giám: “Tam vương gia giá đáo!”
Nàng nhíu mày, ngay lập tức mặc xiêm y vào rồi đứng lên, đồng thời cũng thấy một cung nữ khác chạy vào: “Chuyện gì vậy?”
“Nương nương, có Vương gia đến chơi.”
Tống Tử Long?
Châu Mộc Vân khựng người, nhớ tới giọng nói đã cứu mình khi nãy liền tò mò không thôi.
Nàng chậm rãi bước ra liền thấy một nam nhân đang đứng ngắt hết mấy bông hoa hồng trong vườn, hí ha hí hửng gom nó lại thành một bó rồi tiến tới: “Mộc quý phi của mấy người đâu rồi hả?”
Mấy cung nữ kia ngơ ngác nhìn nhau, chỉ vào người phụ nữ xinh đẹp đang đứng ngay trước mặt hắn: “Vương gia, nương nương ở ngay đây mà?"
Tống Tử Long nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt nàng rồi lại lắc đầu: “Đâu phải, đây đâu phải quý phi nương nương.”
“Dạ?”
“Đây chỉ là một cung nữ nhỏ bé đang muốn làm phản thôi mà nhỉ?”
“…”
Mí mắt nàng giựt giựt, ngay lập tức phất tay cho mấy người kia ra ngoài rồi thở dài, nhìn nam nhân đối diện bằng ánh mắt nghi hoặc: “Ngọn gió nào đã đưa ngài tới chỗ này vậy?”
Hắn cười khúc khích, chờ khi mấy người kia khuất bóng hết liền nhào tới xoa đầu nàng, vứt bỏ luôn dáng vẻ cao cao tại thượng khi nãy: “Tiểu nha đầu, gọi một tiếng Long đại ca đi nào!”
Châu Mộc Vân ghét bỏ đầy hắn ra, theo phản xạ lùi về sau vài bước: “Vương gia xin tự trọng, nếu không đừng trách bổn cung không nương tay.”
“Chà, mới có hơn một tuần không gặp mà đã lật mặt như thế rồi, không biết khi trước ai còn nài nỉ bổn vương dạy võ cho thế nhỉ?”
“Đã là quá khứ thì chúng ta nên cho nó trôi vào dĩ vãng, tốt nhất là không nhắc tới.”
Nàng nói xong liền thẳng thừng đi vào trong đã thế còn làm động tác không tiễn, nhưng Tống Tử Long nào có dễ bỏ cuộc như vậy, cười khúc kha khúc khích rồi lại lẽo đẽo theo sau: “Khi nãy ta đã cứu cô một mạng mà không biết đền ơn sao, đến cả một chén trà cũng không có nữa là sao vậy?”
Châu Mộc Vân thở dài, cầm bút lên tiếp tục luyện tập viết thư pháp chứ chẳng buồn đoái hoài gì đến: “Họa Nguyệt cung