Lam Khả Yên tức đến mức tím tái mặt mày, vô tình nhảy sai động tác cũng không có ai phát giác ra, mãi đến khi ả dừng lại tất cả những người xung quanh đều vỗ tay rất cuồng nhiệt, duy chỉ có Tống Minh Viễn là không có cảm xúc gì.
“Khá lắm, nhảy rất hay!”
“Lam phi nương nương đẹp quá!”
“Tuyệt vời quá đi!”
Vô vàn tiếng reo hò cổ vũ vang lên nhưng Lam Khả Yên lại chẳng vui nổi, đến cả lời khen của Thái hậu ả cũng chỉ có thể đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo sau đó bất mãn quay trở về chỗ ngồi của mình.
Mà Châu Mộc Vân lúc này vẫn không hề hay biết đến chuyện màn biểu diễn đã kết thúc từ bao giờ, hăng say đưa tay lên làm đủ trò để chọc ghẹo Tống Minh Viễn, nào ngờ ngay lúc này lại có một giọng nói vang lên từ phía đối diện: “Nghe nói Mộc quý phi nương nương cũng có chuẩn bị một màn biểu diễn để tặng Thái hậu đúng không nhỉ?”
“!!!”
Ngay khi Lam Khả Yên dứt lời tất cả các ánh mắt đều đổ dồn về phía Châu Mộc Vân, nàng trố tròn mắt, ngẩng phắt đầu lên liền thấy ngay vẻ mặt khiêu khích của ả ta.
Nhưng không ngờ được Thái hậu lại tin lời này là thật, háo hức hỏi lại nàng: “Thật sao, Mộc quý phi cũng biểu diễn tặng ai gia à?”
Hết cách, nàng chỉ đành đứng dậy rồi khẽ gật đầu, bây giờ nói không sẽ đắc tội với cả Thái hậu lẫn những người khác nên phải đành thuận theo.
May mắn thay Châu Mộc Vân đã lường trước nên cũng có chuẩn bị, nhưng không phải múa mà là hát: “Thần thiếp có biết một chút về đàn tranh, nay xin đàn tặng nương nương một bài.”
Dứt lời, nàng liền ra hiệu cho Ý Yên và hai cung nữ khác mang chiếc đàn đã chuẩn bị từ trước ra, nhẹ nhàng đặt ngay chính giữa.
Bấy giờ ở ngay trung tâm chỉ có một mình Châu Mộc Vân, không khí xung quanh cũng hết sức yên tĩnh, nàng khẽ đặt tay lên đàn, gảy dây một cái âm thanh trong trẻo liền vang lên, len lỏi khắp từng cành cây kẽ lá.
Châu Mộc Vân nhắm mắt, đàn xong khúc dạo đầu liền cất lên tiếng hát ngọt ngào, không gian xung quanh như lắng đọng lại, ai ai cũng chăm chú nhìn nàng, hoàn toàn không thể dời mắt.
Cùng lúc đó Tống Tử Long cũng không biết lấy từ đâu một giỏ đầy ắp cánh hoa hồng, tung lên không trung cho nó rơi thẳng xuống người nàng.
Cánh hoa màu đỏ rực bị một làn gió cuốn bay đi tạo nên khung cảnh đẹp tựa chốn bồng lai, cánh nam nhân cũng sớm bị sắc đẹp của Châu Mộc Vân mê hoặc, nhìn đến không chớp mắt dù chỉ là một cái.
Mãi tới khi tiếng hát của nàng dừng lại bọn họ mới hoàn hồn, vỗ tay không ngừng.
“Hay quá!”
“Hay thật, ăn đứt màn trình diễn của Lam phi khi nãy.”
“Quý phi quả nhiên vẫn là quý phi, chẳng trách lại được bệ hạ sủng ái như vậy!”
“Đúng đấy, vừa có sắc vừa có tài thì hỏi sao người không mê cơ chứ?”
Đến cả Thái hậu ngồi trên cao cũng tấm tắc khen ngợi, ấn tượng về nàng càng ngày càng tốt lên: “Hay lắm, rất vừa ý ai gia!”
Châu Mộc Vân lúc này mới thở phào một hơi, cảm giác như gánh nặng trên vai mình đã được trút hết xuống.
Nàng cố tình đảo mắt qua hướng Lam Khả Yên rồi trao cho ả một ánh nhìn thách thức, thành công khiến ả tức điên lên nhưng chẳng thể làm gì được.
“Đa tạ nương nương, thần thiếp rất vui vì người thích nó.”
Châu Mộc Vân nói xong liền nhún người, thản nhiên quay trở lại chỗ ngồi của mình trong tiếng reo hò và huýt sáo của những người xung quanh.
Mà ở ngay một chỗ cách đó không xa lại có một vị tiểu thư đang nhìn chằm chằm về phía nàng, sau đó lại quay sang thì thầm với nam nhân bên cạnh.
“Nhị sư huynh, huynh có thấy Mộc quý phi rất giống với Mộc Vân tỷ tỷ không?”
Nam nhân đó nhướng mày, vội vàng quay sang nói nhỏ: “Gì cơ? Mộc Vân là ai vậy?”
“Châu Mộc Vân, tiểu thư Châu gia đó.
Ba bốn năm trước muội có tới phủ Châu gia một lần, thấy cô ấy thật sự rất giống với quý phi, cả giọng hát kia nữa…”
Cô nương đó chống cằm như đang cố nhớ lại dung mạo của “Châu Mộc Vân” nhưng ngay lập tức bị người bên cạnh nhắc nhở: “Muội bị điên à! Châu gia đã bị xử chém vì tội phản quốc lâu rồi mà, Châu tiểu thư cũng không còn sống nữa đâu, đừng ăn nói hồ đồ kẻo rước họa vào thân đấy!”
Cô ấy cụp mắt, cuối