Nếu như đêm hôm qua ở Lam Sơn phủ có một đêm gà bay chó sủa thì ở Thiên Minh điện mọi thứ lại vô cùng yên tĩnh.
Châu Mộc Vân vì uống một chén thuốc mà giấc ngủ cũng ngon hơn rất nhiều, nàng không mơ thấy ác mộng, không tỉnh dậy giữa đêm mà ngủ một mạch tới tận sáng.
Lúc Châu Mộc Vân mở mắt ra một vài tia nắng đã len lỏi qua khung cửa sổ bằng gỗ, soi sáng cả gian phòng khiến nó như ấm áp hẳn lên.
Nàng vươn vai, thở hắt ra một hơi sau đó dụi dụi mắt, nghiêng người sang nhìn lại thấy bên cạnh trống rỗng, đưa tay lên sờ cũng không cảm nhận được bất kì một hơi ấm nào.
"Đi rồi sao?"
Không thấy Tống Minh Viễn tâm trạng Châu Mộc Vân có chút hụt hẫng nhưng biết công việc cần y xử lý khá nhiều nên cũng không để ý nữa, xoa cổ vài cái rồi chậm rãi ngồi dậy.
Trải qua một đêm như vậy nỗi sợ hãi của nàng cũng đã không cánh mà bay, thay vào đó chính là sự tức giận đến tột cùng.
Châu Mộc Vân càng nghĩ tới lại càng bực mình, nhanh chóng đứng dậy thay xiêm y mới, chải chuốt đầu tóc rồi mở cửa đi ra ngoài.
Nhưng nào ngờ đập vào mắt lại chính là gần hai mươi thị vệ đang đứng canh gác quanh chỗ này, còn ở một góc cách đó không xa là Ý Yên và Dục Khang đang đứng nói chuyện vô cùng vui vẻ.
"..."
Châu Mộc Vân "e hèm" một tiếng liền khiến họ giật mình, ngay lập tức thu lại nụ cười trên môi.
Ý Yên ngại ngùng trao cho người đứng đối diện mình một ánh mắt ẩn ý sau đó lật đật chạy tới chỗ nàng, khuôn mặt tới giờ vẫn chưa hết đỏ: "Tỷ tỷ, tỷ tỉnh dậy rồi sao?"
"Ừm, muội thân với hắn ta từ bao giờ thế? Có ý gì à?"
"..."
Ý Yên trợn tròn mắt, ngay lập tức lắc đầu lia lịa nhưng bộ dạng này lại chứng tỏ cô ấy đang chột dạ: "Không...!Không có đâu, tỷ đừng hiểu lầm..."
Châu Mộc Vân bĩu môi, thừa biết hai người này chắc chắn có cái gì đó nhưng cũng biết điều mà không xen vào nữa, đi tới hỏi nam nhân đang che mặt đứng ở đằng kia: "Này, ngươi đang làm gì đó?"
Dục Khang giật mình, ho khan hai tiếng mới quay người lại, cố để ánh mắt mình không nhìn lên người nữ nhân đứng sau lưng nàng nữa: "À dạ không có gì, nương nương đã tỉnh rồi sao?"
"Nếu bổn cung không tỉnh thì làm sao đứng được đây?"
"..."
"Mà bệ hạ đi đâu rồi, ngươi có biết không?"
"Bệ hạ đã lên triều từ sớm rồi."
Châu Mộc Vân gật đầu tỏ ý đã hiểu, quay lại nói Ý Yên về Họa Nguyệt cung lấy cho mình cặp roi gai và một vài lọ thuốc có đánh số thứ tự trong hộc tủ sau đó lại hỏi tiếp: "Ngươi có biết mấy tên hại ta hôm qua đang ở đâu không? Còn sống hay đã chết vậy?"
Có ân báo ân, có oán báo oán, nỗi đau mà mấy tên nam nhân kia gây ra nàng nhất định sẽ trả đủ.
Dục Khang tuy hôm qua có chuyện phải xuất cung nhưng sáng hôm nay về cũng đã nghe được đại khái tình hình, gật đầu một cái rồi thuật lại mọi chuyện cho nàng: "Bọn người đó đang bị nhốt dưới đại lao, hiện tại vẫn ổn."
"Dẫn ta xuống chỗ đó đi."
"Nhưng nương nương, thân thể người vẫn chưa khỏi hẳn, bệ hạ dặn hôm nay nhất định phải giữ người ở đây để tĩnh dưỡng cho tốt."
Châu Mộc Vân nhướng mày, không hề thuyết phục thêm câu nào mà hỏi lại bằng giọng điệu nhẹ nhàng: "Ngươi đây là đang ngăn cản bổn cung sao?"
"..."
Dục Khang trong nháy mắt bị ánh mắt sắc lẹm của nàng làm cho lạnh sống lưng, nhớ tới mấy vết thương chí mạng của lũ người kia lại vô thức rùng mình: "Vậy được, để thuộc hạ đưa nương nương đi."
Tuy hắn không muốn làm trái lệnh của Tống Minh Viễn nhưng so với người phụ nữ này lại càng sợ hãi hơn, dù sao hắn vẫn còn muốn làm một người bình thường chứ không muốn sống quãng đời còn lại như thái giám.
Cứ như thế chờ khi Ý Yên đưa đủ dụng cụ tới Châu Mộc Vân liền theo người này xuống đại lao, nơi đó tối om như mực lại còn u ám nhưng nàng lại chẳng có chút biểu hiện nào gọi là sợ hãi, thản nhiên bước vào đã thế còn tò mò nhìn xung quanh.
Đi một hồi cuối cùng cũng tới nơi, Châu Mộc Vân nheo mắt, xích sát lại để nhìn thì thấy bốn tên đàn ông hôm qua đang bị trói lại rồi nằm co ro dưới góc sàn.
"Chỉ có bốn người thôi sao?"
"Dạ? Ý người là sao?"
"À không, không có gì."
Châu Mộc Vân thấy Dục Khang có vẻ không biết nên nhanh chóng lắc đầu, sai hắn đưa chìa khóa tới để mở cửa phòng giam.
Lúc đầu Dục Khang còn không đồng ý vì chuyện này quá nguy hiểm nhưng thấy ánh mắt kiên định và đáng sợ của nàng lại lần nữa chấp thuận.
Châu Mộc Vân có được chìa khóa liền chậm rãi đi vào, tiếng lạch cà lạch cạch từ đôi hài đã thành công đánh thức lũ người kia.
Bọn chúng thấy nàng biểu hiện còn hoảng hốt hơn cả khi thấy Tống Minh Viễn, không nói lời nào mà trực tiếp quỳ xuống, đập đầu