Do vừa mới bị thương nên khoảng thời gian này Châu Mộc Vân không bị bắt tập võ nữa, nếu cả ngày không phải ăn với ngủ thì cũng là ra ngoài xem hoa bắt bướm, thái hậu còn sợ sau khi thoát khỏi khung cảnh ngày hôm ấy nàng sẽ bị ám ảnh nên đặc biệt sai người tới đưa một đống thuốc bổ, thảo dược quý hiếm để dưỡng thương.
Ban ngày Châu Mộc Vân ở trong cung luyện viết chữ, đến chiều lại ra ngoài dạo chơi với Triệu Tư Ảnh và một vài phi tần khác nhưng cuộc sống sung túc như vậy lại khiến nàng cảm thấy vô cùng tẻ nhạt, sau hơn một tuần cuối cùng cũng không chịu được nữa, quyết định ra ngoài để tìm thú vui mới.
Châu Mộc Vân cởi xiêm y lộng lẫy ra, lấy một cuộn băng để nịt ngực lại sau đó khoác y phục màu đen khi trước Tống Minh Viễn tặng cho mình, mái tóc dài được nàng búi hết lên, cố định bằng một sợi dây màu xanh.
Nhưng sau khi xong xuôi Châu Mộc Vân vẫn cảm thấy chưa đủ, suy nghĩ một hồi liền đi tới bàn trang điểm để “vẽ” lại khuôn mặt mình, nàng hết tô mắt rồi lại vẽ mi, dặm thêm chút phấn liền biến thành một con người hoàn toàn khác, trước gương không phải là Mộc quý phi nữa mà là một nam tử khôi ngô tuấn tú, anh dũng bất phàm.
“Không uổng công kiếp trước tốn mấy triệu để học một khóa trang điểm.”
Nàng hài lòng nhìn bản thân mình trong gương, vỗ vài cái lên mặt mới vui vẻ đứng dậy, nhanh chóng bước ra ngoài.
“Ý Yên, muội đâu rồi? Đi chơi một chút nào!”
Những cung nữ đứng ngay đó thấy cảnh này thì giật bắn mình, tới khi phản ứng lại liền giơ cây chổi ra trước mặt rồi hét lớn: “Ngươi là ai vậy? Tiểu Nhị, Tiểu Bát, có kẻ lạ đột nhập!”
Ngay khi mấy cung nữ hét lên hai thị vệ liền cầm kiếm chạy vào nhưng cảnh này lại khiến Châu Mộc Vân bật cười: “Là ta mà, các muội không nhận ra sao?”
Bọn họ ngẩn người, tới khi nhận ra giọng nói quen thuộc bèn quăng hết chổi xuống đất, lật đật chạy sang rồi chọc chọc vài cái lên mặt nàng: “Nương nương, là người thật sao?”
“Ôi trời, mặt người bị sao thế này, nhìn cứ như biến thành một người khác vậy.”
“Khà khà, nhưng mà các muội thấy ta có đẹp không?”
Bọn họ gật đầu với đôi mắt sáng rực, dáng vẻ ăn tươi nuốt sống tưởng chừng như nếu nàng là nam nhân thật thì sẽ lập tức nhào tới ngay.
“Nương nương đẹp lắm!”
“Đẹp thật đấy, chẳng trách bệ hạ lại thích người như vậy.”
“Ôi trời, còn đẹp hơn cả bệ hạ nữa!”
“Nương nương, người có tuyển thê thiếp không, nếu có muội xin nguyện làm tỳ nữ thị tẩm cả đời!”
“Con bé này, chỉ được cái giỏi nịnh.”
Trong chốc lát bị hơn mười cung nữ vây quanh khiến Châu Mộc Vân ngay lập tức có cảm giác thành tựu, hào phóng tặng cho mỗi người một cái nháy mắt và một cái hôn gió, nhẹ nhàng đáp lời: “Thôi được rồi, các muội làm việc tiếp đi, ai chăm chỉ nhất sẽ có quà nhé.”
Nàng nhoẻn miệng cười, nhưng nói xong lại chợt nhớ tới người mình đang cần tìm: “À đúng rồi, có ai thấy Ý Yên ở đâu không nhỉ?”
Một cung nữ nghe thấy thế liền lật đật chạy lại, chỉ tay vào gian phòng cách đó không xa: “Khi nãy muội thấy Ý Yên tỷ tỷ đi gánh nước về rồi vào gian phòng đó đấy ạ, từ nãy đến giờ cũng gần một canh giờ rồi.”
“Gánh nước? Họa Nguyệt cung có tới mười cái giếng mà?”
Châu Mộc Vân nhíu mày, trong đầu đã xuất hiện vô vàn nghi vấn khác nhau nhưng cũng không hỏi nữa, nhẹ nhàng đi lại đó.
Nàng muốn hù Ý Yên một phen nên lén la lén lút, thập thò một hồi lâu mới đẩy cửa, rón rén bước vào.
“Hù!”
“Á!”
Ý Yên giật mình la lên, quay phắt người lại nhưng ngay khi thấy nàng liền bối rối đưa tay lên che mặt: “Tỷ tỷ, tỷ tìm muội à? Nhưng sao hôm nay tỷ ăn mặc kì lạ quá vậy?”
Châu Mộc Vân không những không trả lời mà vội vã tiến tới, thấy hành động bất thường đó liền thẳng thừng gạt tay muội ấy ra: “Muội bị sao vậy?”
Nhưng thứ đập vào mắt nàng lại là một dấu tay đỏ ửng hằn trên má Ý Yên, không những thế lúc này để ý kỹ mới thấy trên cổ đối phương còn có thêm một vết cào nữa, tuy đã được che lại bởi lớp phấn dày cộm nhưng vẫn hiện ra rất rõ.
Châu Mộc Vân thấy vậy càng nghi hoặc hơn, không nói lời nào mà thẳng thừng vén ống tay áo của Ý Yên lên, lúc này lại thấy thêm một vài vết bầm và vết xước nhỏ nữa.
Kiếp trước nàng bỏ sáu năm trời học y nên nhìn một cái liền đoán được ngay, dựa vào lớp máu đông lại lẫn da non mới mọc thì chắc hẳn đã được hai đến ba ngày.
“Chuyện gì đây? Có ai đánh muội à?”
Ý Yên ngay