Châu Mộc Vân sững người, tới khi phản ứng lại liền bật cười thành tiếng, nàng đứng dậy, tiến tới xoa đầu Tiểu Nhụy một cái rồi chậm rãi bước đến trước mặt bọn họ: “Ha ha, Tạ phi nương nương quả là tinh mắt…”
Châu Mộc Vân nhoẻn miệng cười, đến nước này cũng chẳng buồn giấu giếm gì nữa, kéo nhẹ sợi dây trên đỉnh đầu liền khiến mái tóc tuột ra, xõa dài đến tận chấm lưng.
Một màn này đã khiến mấy cung nhân ngay đó nhìn đến ngây người, ngay lập tức quỳ xuống: “Nô tì tham kiến quý phi nương nương!”
Tạ Yến Linh khoanh tay, không những không hành lễ mà còn chất vấn ngược lại nàng: “Quý phi nương nương đây là cảm thấy quá rảnh rỗi nên đến cung bọn ta phá phách hay sao?”
Châu Mộc Vân nhướng mày, ra hiệu cho Ý Yên và những người khác tiến lại rồi nói: “Cung nữ của ta, từ khi nào có thể để người khác tùy tiện bắt nạt như vậy?”
Nàng thừa biết lũ người này nghe lệnh Lam Khả Yên, vì không thể làm gì được nàng nên cố tình giận cá chém thớt mà trút giận lên người bọn họ nhưng hành động này cũng quá đê hèn rồi đi?
Chưa kể đến những người khác, chỉ riêng vết thương trên người Ý Yên thôi cũng đủ để khiến Châu Mộc Vân sôi máu, trước khi vào đây nàng đã nói sẽ không để muội ấy chịu thiệt thòi nên chuyện này xảy ra chắc chắn nàng sẽ xử lý.
Nhưng nhận lại chỉ là ánh mắt đầy chế giễu từ đám phi tần kia, Lưu Mỹ Mỹ chủ động tiến lên trước một bước, giọng nói không khỏi lộ ra vẻ khinh thường: “Quý phi nương nương nếu rảnh rỗi như vậy chi bằng dạy dỗ lại thuộc hạ của mình đi, là bọn họ làm sai nên mới đáng bị cung nữ của ta trừng phạt như vậy, không có gì oan ức ở đây cả…”
Nhưng ngay khi dứt lời lại bị Châu Mộc Vân tiến lên tát cho một phát: “Á!”
Ả ta ôm mặt, tức giận ngẩng phắt đầu lên thì lại bị ánh mắt sắc lẹm của nàng dọa sợ: “Lưu quý nhân lúc nhập cung không được ai dạy về tôn ti trật tự sao?”
“Cô… Sao cô dám?”
“Sao bổn cung lại không dám? Ngươi nói thử xem?”
Ả ta run rẩy lùi về sau một bước, những câu chửi đã tuôn ra tới miệng chỉ đành nuốt lại vào trong.
Những người khác thấy vậy cũng vô cùng bất bình nhưng không có ai dám bước ra phản kháng bởi lẽ tiếng tăm của Châu Mộc Vân đã sớm lan truyền khắp hoàng cung, chỉ sợ lần này đắc tội với nàng lần sau sẽ không ngóc đầu lên được.
Hết cách, Tạ Yến Linh chỉ đành nuốt cục tức vào trong bụng, không muốn chuyện này ồn ào tới tai Trương Mộng Như đang dưỡng thai nên chỉ đành thỏa hiệp, cho gọi những người từng bắt nạt Ý Yên và những người khác tới xin lỗi, đồng thời chủ động cho phạt mấy người đó mỗi người hai mươi trượng.
Châu Mộc Vân sau khi giải quyết xong xuôi cũng không muốn nán lại nữa, thản nhiên quay về Họa Nguyệt cung nhưng tâm trạng có vẻ không được tốt cho lắm.
Nàng hết thở ngắn rồi lại thở dài, ngay khi về tới nơi liền nằm phịch xuống giường, đăm chiêu suy nghĩ.
Đêm hôm ấy Châu Mộc Vân không ngủ được, Tống Minh Viễn có chút việc cần giải quyết ở Thiên Minh điện nên cũng không qua, vì đói quá nên đến canh ba nàng xuống nhà bếp để tìm thức ăn nào ngờ phát hiện nơi đây vẫn còn có người.
“A di vẫn còn thức sao?”
Cô cô nghe thấy giọng nói của nàng liền tò mò quay đầu lại, khuôn mặt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc: “Nương nương, sao khuya vậy rồi vẫn chưa ngủ vậy?”
“Ta không ngủ được, chẳng phải a di cũng còn thức đó sao?”
Châu Mộc Vân thở dài, nói xong liền ngồi xuống chiếc ghế gỗ ngay đó, chống cằm nhìn cô cô.
Bà ấy nghe thấy câu nàng nói cũng không nhịn được phì cười, tuy miệng nói nhưng tay vẫn chăm chú đảo nồi canh trước mặt.
“Ta còn thức là để nấu sẵn thức ăn cho ngày mai, còn nương nương là do đói đúng không?”
“Dạ, còn gì ăn được không a di?”
Bà ấy gật đầu, nhanh chóng thả cái muôi trong tay xuống rồi tiến tới cái nồi cách đó không xa, múc ra một chén cháo: “Bây giờ cũng khuya rồi, ăn thức ăn nhiều dầu mỡ sẽ không tốt cho dạ dày, nương nương ăn tạm cháo nhé?”
“Dạ vâng.”
“Nương nương cứ về đi, ta sẽ lập tức mang tới ngay chứ