Mặt khác, tại Thiên Minh điện lại xuất hiện hai cung nữ với một thau đồ bự trên tay, bọn họ tới nơi giặt giũ rồi đặt xuống, bắt đầu công việc thường ngày của mình nhưng một lúc sau lại tò mò lên tiếng.
“Này, có thật là Mộc quý phi nương nương sẽ theo thái tử điện hạ về Tư Quốc không?”
Nhưng lời vừa dứt đã bị cô gái bên cạnh lườm một cái: “Suỵt! Nói bé thôi kẻo có người nghe thấy đấy.
Nhưng ngươi có chắc mình không nghe nhầm không?”
Cô nương kia gật đầu chắc nịch, vừa chăm chú giặt đồ vừa lên tiếng, ngữ khí nghe chừng có chút ngờ vực: “Chắc chứ nhưng ta chỉ nghe thái tử điện hạ hỏi là nương nương có theo người về không thôi chứ cô ấy chưa trả lời, một lúc sau quay lại thì lại thấy bọn họ nói cái gì mà ho với yêu đấy.”
“Có khi nào… Mộc quý phi nương nương sẽ lén lút theo thái tử về Tư Quốc không?”
Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau nhưng rất nhanh liền lắc đầu: “Không thể nào, nương nương đang là phi tần đắc sủng mà, tại sao lại đi theo thái tử chứ?”
Cô nương bên cạnh bĩu môi, nhớ tới khung cảnh gà bay chó sủa đêm qua lại lắc đầu ngán ngẩm: “Đắc sủng cái gì, là thất sủng mới đúng, ngươi không thấy đêm qua bệ hạ giận tới mức nào à? Lệnh cấm nương nương bước chân vào Thiên Minh điện còn chưa được gỡ bỏ đâu đấy.”
“Đúng thật, mà sáng nay ta để ý cũng thấy nương nương sau khi tỉnh dậy liền dắt Tiểu Nhụy đi tìm thái tử điện hạ luôn chứ chẳng hỏi han gì tới bệ hạ.”
Bọn họ nhìn nhau rồi buông tiếng thở dài, tuy không nói thành lời nhưng trong thâm tâm ai cũng tự hiểu giữa Tống Minh Viễn và Châu Mộc Vân đang xảy ra mâu thuẫn, nếu là bọn họ thì chắc chắn cũng sẽ lựa chọn Tư Minh Hạo thay cho vị hoàng đế lạnh lùng, tàn nhẫn kia.
Một trong số đó sau khi giặt xong liền hất thau nước bẩn đi nhưng ngay khi quay người lại, thấy người đang đứng sau lưng liền giật mình: “Bệ… bệ hạ…”
“Chúng nô tì tham kiến bệ hạ!”
Tống Minh Viễn vốn chỉ định đi ra ngoài tìm Tiểu Nhụy thì vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện này, y siết chặt tay, ném cho hai cung nữ kia một ánh mắt lạnh lẽo rồi gằn giọng: “Chuyện hai ngươi nói khi nãy là thật sao?”
“Bệ… bệ hạ…”
Hai người đó run rẩy nhìn nhau, đang còn không biết nên mở lời thế nào thì nam nhân trước mặt lại tiếp tục lên tiếng: “Nếu không muốn chết thì nói mau!”
Bọn họ sợ đến mức tím tái mặt mày, nhanh chóng cúi thấp đầu rồi trả lời: “Dạ thật thưa bệ hạ, khi nãy nô tì đi lấy đồ để giặt có thấy quý phi nương nương và thái tử điện hạ đang ngồi nói chuyện với nhau…”
Tống Minh Viễn cười khẩy, sau khi nghe xong liền rời đi, tiến thẳng về phía Tư Minh Hạo.
Cùng lúc đó, Châu Mộc Vân cũng đã trở về Họa Nguyệt cung được hơn một canh giờ, sau khi ăn uống xong trời đã chập tối, nàng mệt mỏi leo lên giường, vốn định nằm nghỉ ngơi một lát thì lại bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập, vị thái giám khi trước tới bẩm báo Tống Minh Viễn bị sốt nay lại hớt hải chạy vào, gấp gáp lên tiếng: “Nương nương… có chuyện… có chuyện lớn xảy ra rồi!”
Nàng nhíu mày, trong phút chốc có dự cảm chẳng lành nên ngay lập tức ngồi bật dậy: “Sao vậy? Bệ hạ lại không khỏe à?”
Ông ấy lắc đầu, vẻ mặt còn nghiêm trọng hơn cả lần trước: “Dạ không, bệ hạ đang đánh nhau với thái tử Tư Quốc, mọi chuyện nghiêm trọng lắm, người mau tới đó can ngăn đi! Chúng thần và các vương gia đã thử mọi cách nhưng không tài nào ngưng hai người đó lại được!”
“Sao cơ?”
Châu Mộc Vân kinh ngạc đứng phắt dậy, hoàn toàn không ngờ được tới nên ngay lập tức chạy đi.
Nàng theo sự chỉ dẫn của thái giám đi thẳng đến phủ thái tử nhưng mọi chuyện dường như tệ hơn nàng nghĩ.
Xung quanh là một đám người đang chạy tán loạn, tất cả đồ vật kể cả chậu hoa đều bị đập nát hết, khung cảnh không khác gì một đống hoang tàn còn chính giữa là Tống Minh Viễn và Tư Minh Hạo.
Bọn họ dường như đã đánh nhau được một lúc, y phục trên người đều bị rách mất một mảnh, khóe môi chảy máu, trên mu bàn tay cũng xuất hiện đầy vết bầm tím.
Lúc Châu Mộc Vân chạy tới Tư Tuệ Nhi cũng hốt hoảng đi lại, vẻ mặt không khỏi hoang mang: “Tiểu Vân, làm sao bây giờ đây?”
“Sao