Tống Minh Viễn nghe nàng nói mà không kiềm được nổi da gà, bỗng chốc cảm thấy người trước mặt mình có chút xa lạ nhưng những hành động tiếp theo của nàng lại càng khiến y cảm thấy mù mịt hơn.
Châu Mộc Vân cứ như biến thành một người hoàn toàn khác, không còn xị mặt như mọi hôm mà rạng rỡ lạ thường.
Nàng chủ động đút cho y ăn, xếp cho y một bộ y phục mới sau đó lại hí hửng chạy ra ngoài, hết làm cái này đến cái kia, tất bật cả buổi trời vẫn mãi không xong việc.
Tống Minh Viễn thấy cảnh này liền không khỏi tò mò, nhìn Châu Mộc Vân mệt đến mức vã mồ hôi bèn đi lại kéo tay nàng.
“Muội đang làm gì từ sáng đến giờ vậy? Người vẫn chưa khỏe hẳn mà?”
Châu Mộc Vân thở hồng hộc, đặt khay đồ xuống đất rồi khó nhọc trả lời: “Mấy ngày sắp tới ta sẽ rất bận nên huynh cứ tự giác nghỉ ngơi đi nhé, đồ ăn và thuốc để tẩm bổ ta vẫn sẽ nấu đầy đủ nên cứ yên tâm.”
Nàng mỉm cười, dặn dò một số thứ nhưng ngay lúc định bưng khay đựng đầy đồ trang trí kia lên thì đã bị đối phương cướp mất: “Nhưng làm vậy vì lý do gì cơ chứ? Có ai bắt muội làm đâu, người đang không khỏe mà kiếm thêm việc làm gì?”
Nét mặt Châu Mộc Vân thoáng hiện lên vẻ bối rối, không thể nói thẳng lý do thật sự nên ấp úng một hồi lâu mới trả lời được: “À thì… chúng ta đang ăn nhờ ở đậu nên chí ít cũng phải làm một chút gì đó để báo đáp, mà hai ba ngày tới sẽ có lễ hội, ta chỉ phụ giúp một chút thôi nên huynh cứ yên tâm.”
“Vậy để ta giúp muội.”
“Thôi không cần đâu, huynh bị thương còn nặng hơn cả ta cơ mà, mau vào trong nghỉ ngơi đi!”
Nàng sững người, thấy Tống Minh Viễn cướp hết công việc của mình liền vội vàng đi lên nhưng khuyên nhủ thế nào y cũng không chịu dừng lại, cuối cùng chỉ đành miễn cưỡng đồng ý.
Những người sống ở đây đến sáu mươi phần trăm là các ông bà lão từ năm mươi tuổi trở lên, thanh niên trai tráng không có bao nhiêu nên hầu hết các công việc cần dùng tới sức đều rơi vào tay hai người.
Tống Minh Viễn và Châu Mộc Vân làm quần quật suốt hai ngày trời, tới ngày thứ ba ngôi làng đã trang trí gần xong nên công việc cũng giảm đi đôi chút.
Châu Mộc Vân không những được lòng tất cả mọi người mà mấy em nhỏ trong làng cũng rất thích nàng, sau khi xong xuôi tất cả bọn chúng đều bu tới, thi nhau quấn lấy người nàng rồi cười khúc kha khúc khích.
“Ú òa, ú… òa!”
“Khặc khặc, trông tỷ buồn cười quá.”
Châu Mộc Vân làm mặt quỷ, nghe thấy lời này liền đưa tay ra chọc lét nhóc con vừa thốt ra câu nói đó: “Gì hả? Đẹp thế này mà dám nói buồn cười à?”
“Há há, đừng chọc đệ nữa, nhột quá đi mất!”
“Cho nói lại đấy, trông tỷ có đẹp không? Đủ nghiêng nước nghiêng thành chưa hả?”
Bọn chúng đều đồng loạt gật đầu, không những vậy một số đứa còn thi nhau nịnh nọt.
“Đẹp lắm, đẹp lắm, tỷ là người xinh đẹp nhất đệ từng gặp đấy.”
“Muội cũng thấy vậy.”
“Hoàng đế mà thấy tỷ chắc chắn cũng sẽ đổ liền cho coi!”
Châu Mộc Vân sững người, tới khi phản ứng liền cười phá lên: “Nói đúng lắm.”
Cần gì đổ cơ chứ, vị hoàng đế cao cao tại thượng đó ngay từ đầu đã là người của nàng.
Mà Tống Minh Viễn ngồi dựa vào gốc cây ngay đó hiển nhiên cũng nghe thấy, y nhoẻn miệng cười, thấy nàng chơi vui vẻ như thế tâm trạng cũng tốt lên đôi phần.
Châu Mộc Vân ngồi hát hò với mấy đứa trẻ một hồi lâu, hết kể chuyện lại bày trò cho chúng chơi mãi tới lúc cha mẹ gọi về, chờ khi đi hết hẳn nàng mới quay lại ngồi cạnh Tống Minh Viễn, mệt mỏi dựa lưng vào gốc cây rồi nhắm mắt nghỉ ngơi thì lại thấy người bên cạnh lên tiếng.
“Muội có thích con nít không?”
“Hả?”
“Ý ta là… muội có thích sinh con không?”
“…”
Châu Mộc Vân nhướng mày, cảm thấy có hơi kỳ lạ nên hỏi lại bằng giọng ngờ vực: “Gì đây? Chẳng lẽ huynh muốn sinh con với ta à?”
“Ừ, khi trước ta cảm thấy con nít rất phiền phức nhưng có một đứa con cho riêng mình cũng không tới nỗi tệ.”
“!!!”
Châu Mộc Vân kinh ngạc đứng phắt dậy, hoàn toàn không ngờ được người này lại trả lời thẳng thừng như thế nên có chút không tin được: “Hưng Kiệt sư huynh, chúng ta chỉ đang giả làm phu thê, hy vọng huynh không hiểu lầm.
Vả lại ta đã có người trong lòng rồi,