Tống Minh Viễn ngã khuỵu ra đất, khổ sở ôm lấy đầu nhưng từng cơn đau cứ liên tục truyền đến: “Chuyện gì đang xảy ra thế này!”
“Hưng kiệt sư huynh! Hưng Kiệt sư huynh! Huynh bị làm sao vậy?”
Giọng nói ngọt ngào bỗng dưng truyền đến như kéo y quay trở về thực tại, Châu Mộc Vân vội vã đặt mâm cơm vừa mới nấu xong xuống đất, nhanh chóng tiến lên trấn an đối phương nhưng chợt phát hiện người y lạnh toát, cơ thể run bần bật rồi lại liên tục đổ mồ hôi.
Tống Minh Viễn thở gấp, mãi một lúc lâu mới bình tĩnh lại được nhưng những hình ảnh đáng sợ kia vẫn cứ quanh quẩn trong đầu.
Y lắc đầu tỏ ý mình vẫn ổn, vừa ngước lên nhìn thì chợt phát hiện ông lão kia đã không còn đứng đây nữa.
“Đâu rồi? Người đó đâu rồi?”
“Hả? Huynh nói ai cơ?”
“Là lão già kia đấy, không phải mới vừa nãy vẫn còn ở đây sao?”
Châu Mộc Vân nhướng mày, lúc này mới nhận ra ông lão kỳ lạ kia đã đột ngột biến mất mà trên mâm cơm kia lại xuất hiện tờ giấy nhỏ.
Nàng lấy làm tò mò, nhanh chóng đi lại rồi mở ra xem thì đọc được một dòng chữ khá nguệch ngoạc: “Ngày năm tháng sáu tại thôn Linh Cửu, cô sẽ biết được mọi chuyện cô cần biết.”
Ngày năm tháng sáu, nghĩa là còn hai tháng nữa, nhưng dòng chữ này rốt cuộc là có ý gì, chẳng lẽ Lưu Bỉnh Hiên lại chạy trốn tới nơi đó nữa à?
Trong đầu Châu Mộc Vân bắt đầu hiện lên vô vàn câu hỏi, nàng thực sự không biết tại sao ông lão đó lại cho nàng thấy dòng chữ đặc biệt này, càng không biết tại sao người đó lại đột ngột biến mất nhưng một thế lực thần bí nào đó đã thôi thúc nàng tin tưởng lão.
Châu Mộc Vân thở dài, nhanh chóng cất mảnh giấy đó vào y phục rồi quay người, thấy sắc mặt trắng bệch của nam nhân đối diện liền lo lắng đi lại: “Huynh không khỏe à? Sao lại đổ mồ hôi nhiều thế kia?”
Tống Minh Viễn giật mình, vội vàng lắc đầu để che đi tâm trạng bất ổn của mình: “À không, không có gì.”
“Chắc ông lão kia đã đi đâu rồi đấy, chúng ta về thôi, ta đã biết được điều cần biết rồi.”
“Ừm.”
Y siết chặt tay, nói xong lại bước đến bên cạnh nàng: “Tiểu hồ ly, muội có tin trên đời này có người gọi là sứ giả thời gian không?”
Châu Mộc Vân im lặng, tới khi phản ứng liền đấm một phát vào lưng y: “Bị điên à!”
“…”
Tống Minh Viễn nhăn mặt, sợ nàng nổi giận nên ngay sau đó liền cười hì hì như một đứa ngốc: “Ha ha, ta chỉ nói đùa thôi.”
Y cũng không tin trên đời có loại người như thế nhưng những hình ảnh đó thật sự rất chân thật.
Tống Minh Viễn thở dài, sợ tâm trạng của mình sẽ ảnh hưởng đến Châu Mộc Vân nên nhanh chóng gạt đống suy nghĩ vớ vẩn đó sang một bên để theo nàng về làng.
Quân hoàng gia vẫn đang lục soát ở bên trong nên hai người chưa thể vào, Châu Mộc Vân cắn môi, thấy sự việc đã sắp bị bại lộ nên cũng không còn ở đó nữa.
“Hưng Kiệt sư huynh, đã đến lúc ta phải quay về rồi.”
Dù sao từ bữa đó đến nay cũng đã hơn một tuần, vết thương của người này đã khỏi hẳn nên nàng chẳng còn có lý do gì để ở lại đây nữa bởi lẽ càng kéo dài thời gian thì sẽ càng liên lụy đến dân làng.
Châu Mộc Vân mỉm cười, nói xong liền xé một mảnh vải trên y phục ra để làm mạng che mặt, nhân lúc đám binh lính kia chưa tìm tới nhà liền lén lút lẻn về đó.
Nàng thu dọn hết đồ đạc cần thiết, cất luôn cả roi Linh Lung và miếng ngọc bội cướp được lúc xuất cung vào người rồi rón rén rời đi, men theo con đường tắt đã chuẩn bị khi trước để đi đến bìa rừng.
“Hưng Kiệt sư huynh, ta đi rồi huynh nhớ uống thuốc đầy đủ đấy, gửi lời cảm ơn đến a di và những người khác luôn nhé.”
“Ừm.”
Tống Minh Viễn gật đầu, nhưng ngay lúc Châu Mộc Vân chạy đi đã vội vã nắm lấy tay nàng: “Khoan… khoan đã…”
“Hả? Còn chuyện gì sao?”
Y im lặng, mấp máy môi hồi lâu vẫn không biết nên mở lời như thế nào, mãi tới khi nét mặt Châu Mộc Vân bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn Tống Minh Viễn mới có dũng khí để lên tiếng: “Nếu muội không muốn thì đừng quay về với tên ác ma đó nữa, ta đã chuẩn bị sẵn một chiếc xe ngựa để muội chạy trốn rồi đấy, lương thực và nước uống cũng đã có đủ.”
Ngừng