Hồi ức thanh xuân của một đời người luôn luôn tương tự nhau. Thời niên thiếu đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, nhất bộ phim hoạt hình vừa xem vừa làm bài tập sau khi tan học, một quyển tiểu thuyết theo đuổi nhiều năm.
Đối với rất nhiều người mà nói, Tù Đồ chính là bọn ký ức thanh xuân của họ. Ngày mùa hè nắng hè chói chang, sân trường nóng rực, tiếng ve kêu vang vọng, quạt điện phòng học xoay tròn vù vù, giáo viên đứng trên bục giảng, không ngừng nhấn mạnh trọng tâm, Tù Đồ giấu trong bàn học, thừa dịp giáo viên xoay người viết bảng, thật nhanh lấy ra đọc vài lần.
Hồi ức thanh xuân là điểm nóng của giới điện ảnh những năm gần đây. Phim đề tài thanh xuân không biết đã quay bao nhiêu, hàng năm đều thu hút, chưa từng nguội lạnh.
Nhưng mà, đối với rất nhiều người mà nói, chân chính làm bạn cùng bọn họ từ thời niên thiếu vẫn là Tù Đồ.
Tin tức Tù Đồ chuyển thể bốn năm năm trước cũng không biết đã đồn đãi bao nhiêu lần, mỗi lần đều là tung tin vịt, mỗi lần độc giả dấy lên hy vọng rồi lại thất vọng, vài lần như vậy, càng khiến đọc giả chờ mong.
Lần này tin tức vừa ra tới, lúc ban đầu mọi người còn tưởng rằng lại là tin đồn, đều ngồi đợi phía công ty bác bỏ tin đồn, kết quả không được vài ngày, Sùng Hoa đăng Weibo khẳng định việc này, ngay sau đó Lương Thanh cũng bình luận chờ mong hợp tác.
Chuyện Tù Đồ sắp chuyển thể được xác định. Đọc giả đều trợn tròn mắt, bọn họ có bao nhiêu yêu quyển sách này? Trong những chủ đề về Tù Đồ, có mấy chủ đề thảo luận vai nào sẽ do người nào diễn thì thích hợp, cũng thảo luận đạo diễn nào quay sẽ giữ được cảm giác của nguyên bản. Nhắc tới đạo diễn không khỏi là đạo diễn có kinh nghiệm phong phú, thành danh đã lâu.
Thế nào đều không ngờ bộ phim này, sẽ là một đạo diễn mới vào nghề.
<< ba trăm sáu mươi ngày tư bản>> cho dù doanh thu phòng vé tốt, cũng không thể che giấu trong mắt đại chúng Sùng Hoa chỉ là một người mới tuổi không lớn lắm, từng trải không nhiều. Sùng Hoa đoạt giải đạo diễn mới xuất sắc nhất, nhưng trong quan niệm của đại chúng, cô chỉ là một đạo diễn tiềm năng khởi điểm không tệ mà thôi, tùy tùy tiện tiện làm đạo diễn một tác phẩm già trẻ đều biết, cô thật sự quá non.
Mới, đại biểu cho kinh nghiệm khiếm khuyết, đại biểu cho ấu trĩ.
Đông đảo người yêu sách xông đến chỗ Lương Thanh, thỉnh cầu đổi đạo diễn.
Tin tức báo chí đã nhanh chóng lan truyền tin tức này, không ít người yêu điện ảnh nói thẳng Sùng Hoa vội vã muốn chạy thì sẽ bị ngã.
Người yêu sách có bao nhiêu chờ mong, thì hiện tại có bấy nhiêu thất vọng, thậm chí phẫn nộ.
"Đạo diễn mới muốn thử sức là tốt, nhưng đừng đến phá hoại tác phẩm kinh điển của ta!"
"Không ít đạo diễn nổi danh muốn quay lão Lương đều không cho, Sùng Hoa này là lai lịch gì?"
"Không đổi đạo diễn sẽ không xem, tạm biệt."
Một loại bình luận phát tiết bất mãn cũng xem như còn khắc chế, thậm chí còn có bình luận ác ý công kích nhân thân, khó nghe đến làm cho người ta ngay cả liếc mắt nhìn cũng đều sợ hãi.
Fan của Sùng Hoa cũng bắt đầu hoài nghi, có phải cô có thể hoàn mỹ đem bộ tiểu thuyết kinh điển trong lòng vô số người này lên màn ảnh hay không. Bất đồng với người hâm mộ cực đoan là bọn họ có hoài nghi, nhưng đa số lại ôm tư thái cổ vũ, để an ủi Sùng Hoa, không để cho cô bị ảnh hưởng, dụng tâm quay phim.
Nhưng, làm sao có thể không ảnh hưởng. Cho dù không quan tâm ánh mắt của người khác, nhưng bị ngàn vạn người đuổi theo mắng chửi, các loại lời khó nghe nói hết ra, công kích nhân thân, tùy ý chửi rủa, đều nhắm vào một người, giống như bị vô số ác ý vờn quanh, khó có thể giãy dụa.
Sùng Hoa nhìn bình luận một hồi, liền để điện thoại di dộng xuống. Cô ngồi trên sô pha, phát ngốc một chút, cầm lấy kịch bản trên bàn trà, dùng bút, phân tích từng cảnh từng cảnh một.
Diễn viên cô dự định áp dụng hình thức thử vai để lựa chọn. Lời mời thử vai đã phát ra ngoài. Tuy rằng bị mắng người không ra người, nhưng, chỉ cần có thể nóng, thì có thể hấp dẫn người, tin tưởng đến lúc đó người đến thử vai nhất định không thể thiếu. Cô cần phải làm là tuyển ra diễn viên thích hợp với hình tượng nhân vật nhất.
Kịch bản, cô lật xem đã không biết bao nhiêu lần, tùy tiện chọn một câu, cô đã có thể chính xác chỉ ra nó nằm ở vị trí nào. Nhưng lúc không có ai cô vẫn lấy kịch bản ra xem, cố gắng phân tích.
Tính cách cứng cỏi và ngoan cường khiến cô không thể nào tùy tiện.
"Sùng Hoa này, đến tột cùng có bối cảnh gì?" Lục Viễn quét mắt nhìn đầu đề, thấy đầu đề lại là Sùng Hoa, không khỏi nhíu mày, hiện ra thần sắc chán ghét.
Lần trước bại trận bởi Sùng Hoa tại lễ trao giải điện ảnh Bột Hải, tựa như trúng một lời nguyền rủa, những lễ trao giải sau đó, anh ta đều thua Sùng Hoa một bậc.
Đều là đạo diễn mới vào nghề, niên kỷ lại không kém nhiều, không ít truyền thông đem hai người họ so sánh với nhau, hơn phân nửa đều là khen tặng Sùng Hoa.
Lục Viễn khinh thường vứt tạp chí xuống mặt bàn, vẻ mặt âm trầm.
Trợ lý nhìn thấy sắc mặt anh ta không tốt, cẩn thận liếc mắt nhìn tạp chí: "Lục ca để tâm cô ta làm gì? Trên mạng cô ta đều bị mắng thành chó."
Lục Viễn dùng một loại ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc để nhìn anh ta: "Đen, không phải là nổi tiếng? Chỉ cần nổi tiếng, thì có doanh thu phòng vé, có doanh thu phòng vé, cái gì cũng có."
Mặc kệ ngươi