Đèn trong phòng rất sáng, máy vi tính bị khép lại, đặt trên bàn tròn màu đen, một chỗ khác là đặt một xấp giấy A4 chỉnh tề, tách trà của các nàng đã ở trên bàn, đặt rất gần, cũng không phải tách đôi tình nhân, nhưng lại đúng lúc đều là thủy tinh trong suốt.
Thôi Trinh đứng cạnh bàn, một tay khoát lên mép bàn, một tay tự nhiên rũ xuống, nàng kinh ngạc nhìn cô. Sùng Hoa quẫn bách, muốn giải thích một chút nhưng chuyện ngủ chung, càng giải thích càng có vẻ như trong lòng có ý đồ a.
Trong lòng có ý đồ là một loại từ ngữ trừu tượng lại vô cùng cảm tính, Sùng Hoa vừa nghĩ đến bốn chữ lòng có ý đồ, liền không dừng được, tiện thể còn nghĩ đến những biểu hiện cụ thể của lòng có ý đồ, sau đó thành công đem mặt mình biến thành một quả cà chín.
Sùng Hoa đỏ mặt chột dạ đứng lên, giọng nói cũng thấp một bậc: "Chỉ là... Ngủ."
Thôi Trinh nhìn cô biểu diễn một màn nội tâm phong phú, trong lòng buồn cười, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh ngoắc tay gọi cô lại: "Đến đây."
Sùng Hoa không biết nàng là đồng ý hay là tức giận, rất thấp thỏm đi tới. Thôi Trinh lại đưa tay cô, sau đó vỗ nhẹ lưng cô: "Thay quần áo rồi trở lại đây."
Nàng đồng ý rồi! Cả người Sùng Hoa tinh thần toả sáng.
Nói là ngủ, thật chỉ là ngủ.
Chỉ có điều ôm người yêu, luôn luôn sẽ có một chút tâm viên ý mã, Sùng Hoa cũng không làm được cái gọi là tâm như chỉ thủy, chỉ là hoàn cảnh nơi này không lãng mạn, ngày mai phải dậy sớm, A Trinh cũng mệt mỏi, cô mới không muốn cứ như vậy tùy tùy tiện tiện trải qua những thời khắc ngọt ngào quý báu kia. Huống hồ, hiện tại cũng quá nhanh rồi.
Lại nói tiếp, Sùng Hoa ở phương diện này thật ra rất bảo thủ. Trong sinh mệnh gặp được tình yêu là may mắn, nhưng yêu không phải là cái cớ để càn rỡ. Chiếm hữu không phải là sự lỗ mảng, mà là tôn trọng trân trọng.
Hôm sau thức dậy, Thôi Trinh còn đang ngủ say. Nàng đưa lưng về phía Sùng Hoa, lại là trầm tĩnh hoàn toàn không đề phòng, Sùng Hoa nằm rất gần nàng, tay cô khoát lên eo nàng, có thể cảm thụ được bụng nàng phập phồng theo hô hấp. Trên người nàng có hương vị nhàn nhạt, tựa hồ là bẩm sinh, đặc biệt tương xứng với con người nàng, không thơm ngào ngạt mà là thanh lãnh điềm nhiên, dư vị kéo dài khiến Sùng Hoa vô cùng an lòng.
Cô thậm chí không muốn dậy, Thôi Trinh ngủ say ngay bên cạnh cô, mái tóc của các nàng tản ra trên gối đầu mềm mại, có một phần hỗn loạn vào nhau, không biết là của cô hay là của nàng. Sùng Hoa cảm thấy rất bình yên, trong đầu cô đột nhiên hiện lên một bức tranh.
Hình như là một gian phòng đặc biệt cổ kính. Nói là gian phòng lại không quá chuẩn xác, bởi căn phòng cao rộng sáng sủa, ngược lại càng giống như một cung điện cổ đại. Trong điện trang trí bình dị, lại cực chú ý, có một tấm màn che, màn che theo gió chập chờn, phiêu dật lại có một loại khí chất thanh lãnh. Màn che phiêu động, mơ hồ có thể thấy được bên trong là gì, nhưng làm thế nào cũng nhìn không rõ.
Hình ảnh này đến rất đột nhiên, cũng rất mơ hồ, cô không nhớ nổi đó là nơi nào, cũng không biết phía sau tấm màn ẩn dấu cái gì. Sùng Hoa nhíu mày, làm sao sẽ đột nhiên xuất hiện hình ảnh này, cô cũng không nhớ rõ đã từng đi qua, cũng nhớ không nổi đã thấy ở nơi nào.
Có lẽ trước đây đã từng thấy ở đâu đó nhưng quên đi. Chắc là những thứ râu ria gì đó. Cô nghĩ thế, tâm tư lại không tự chủ được muốn tìm tòi nghiên cứu phía sau màn che rốt cuộc là cái gì.
Nhưng mặc cho cô nghĩ đến đau đầu, hình ảnh kia vẫn giống như một bức ảnh gif, mắt thấy màn che sắp bị gió thổi tung thì chớp mắt tiếp theo nó lại bắt đầu lại từ đầu, tuần hoàn liên tục, chính là không thấy được bên trong, khó mà tiếp xúc được thứ cô muốn nhìn nhất.
Thực sự là kỳ quái.
Sùng Hoa âm thầm hừ một tiếng, đang buồn bực thì Thôi Trinh khẽ động, nàng đã tỉnh.
Trong nháy mắt Sùng Hoa liền ném hình ảnh không biết từ đâu tới, cũng không biết thế nào xuất hiện ra sau đầu.
Nếu như mỗi ngày đều có thể thức dậy như thế này thì tốt rồi.
Vừa mở mắt ra liền có thể thấy người cô yêu, nhìn nàng điềm nhiên say giấc, nhìn nàng chậm rãi tỉnh lại, nhìn nàng mở mắt ra, trong mắt mang theo một chút mơ hồ, buồn ngủ còn sót lại, khi nàng nhìn thấy cô, buồn ngủ lập tức tiêu tán, sau đó cưng chìu mỉm cười với cô.
Những ngày kế tiếp, Sùng Hoa tận sức dùng đủ loại lý do để ngủ chung, vững vàng chiếm lấy một nửa phòng ngủ của Thôi Trinh, chẳng những là giường, mà máy vi tính xách tay, kịch bản, quần áo của cô cũng giống như sóc tha quả hạch về tổ, từng món từng món dọn vào phòng Thôi Trinh.
Thôi Trinh coi như không biết tính toán nhỏ nhặt của cô, dung túng cô chiếm cứ nửa căn phòng ngủ của mình.
Đáng tiếc, ngày tháng hạnh phúc như vậy cũng không dài, hạ tuần tháng tám, Thôi Trinh phải rời đoàn phim nửa tháng để đi Vinich. Sùng Hoa bởi vì phải tiếp tục quay phim nên không thể đi theo.
Chỉ có thể chán nản lưu lại, nghĩ đến trước đây, Thôi Trinh ở nước ngoài, cô ở trong nước, khi đó tuy rằng lúc nào cũng nghĩ đến nàng, nhưng lại hoàn toàn không tưởng niệm sâu sắc như lúc này. Lúc Sùng Hoa không vui, sẽ không để cho người khác biết, nhưng, mọi người trong đoàn phim phát hiện sau khi ảnh hậu rời khỏi đoàn phim, ngày tháng càng ngày càng khó qua, đạo diễn Sùng quả thực không phải người, buổi tối không ngủ được còn kéo mọi người cùng nhau quay xuyên đêm!
Sùng Hoa một chút áp lực cũng không có, nhưng mọi người hiện tại gặp xui xẻo, chờ cô kết thúc công việc, vừa lúc là thời gian Thôi Trinh ăn cơm tối, có thể rãnh rỗi nói mấy câu.
Thôi Trinh đến liên hoan phim, cũng không chỉ là tham gia lễ trao giải mà thôi, nàng phải lên thảm đỏ, xác định lễ phục, phải tuyên truyền phim, còn có các loại xã giao.
Ngoài ra, còn có một số truyền thông trong ngoài nước phỏng vấn, mỗi lần đến liên hoan phim, quốc nội đều sẽ có ký giả đồng hành, trong phạm vi khả năng của mình Thôi Trinh sẽ ít nhiều chiếu cố ký giả nước nhà.
Đại bộ phận ngôi sao giống như nàng đều bận rộn như vậy.
Sùng Hoa biết, cho nên sẽ không làm phiền nàng vào ban ngày, nên lựa chọn lúc ăn cơm, nhắc nhở nàng bận rộn bao nhiêu cũng phải dành thời gian ăn cơm.
Trước đây, cô luôn cảm