Thôi Trinh xuất hiện vô cùng đột ngột. V Sâm Hòa vốn tưởng rằng có thể lừa dối qua ải nhất thời cảm thấy trước mắt là một mảnh đen kịt, anh ta vội vã nháy mắt với Sùng Hoa, nhưng mắt còn chưa nháy xong, liền thấy Sùng Hoa đến cạnh Thôi Trinh, vô cùng tự nhiên khoác vai Thôi Trinh, dẫn nàng đến trước mặt Tùy An.
Sâm Hòa ngây ra một lúc, ý thức được Sùng Hoa muốn làm gì, anh ta lập tức gấp đến độ sắp khóc, Đạo diễn Sùng, ra quỹ cũng không phải như thế, cô có thể hỏi tôi, tôi có kinh nghiệm có thể chia sẻ cho cô. Nhưng là bây giờ nói gì cũng không kịp nữa rồi, Sâm Hòa đã cúc cung tận tụy, nhưng anh ta không dự định cùng sống cùng chết, vì vậy lặng lẽ thối lui đến góc tường, rời xa trung tâm cơn bão.
Tùy An nhìn một cái liền nhận ra người vừa từ trong phòng bệnh bước ra là Thôi Trinh, dù sao, tác phẩm của Thôi Trinh độ phủ sóng rất rộng, truyền bá nhanh lại toàn diện, bây giờ muốn tìm một người không nhận ra Thôi Trinh thật sự quá khó khăn.
Thôi Trinh vừa đến, liền thấy Sùng Hoa đứng trước mặt một nữ nhân nàng chưa từng thấy qua, qua nét mặt của Sùng Hoa nàng nhìn ra hai người bọn họ có quan hệ mật thiết.
Đối phương là thân phận gì, phải làm dùng thái độ gì để giao tiếp, thông thường Sùng Hoa sẽ gợi ý cho nàng. Thôi Trinh yên tâm chờ, lần này Sùng Hoa trực tiếp đi đến bên cạnh nàng, khoác vai nàng đến bên kia.
"A Trinh, đây là chị của em, chị ấy tên Tùy An." Sùng Hoa cười giới thiệu. Cô vốn không muốn để Thôi Trinh tiếp xúc với người nhà sớm như vậy. Bởi vì gặp gia trưởng thường mang một ý nghĩa đặc thù, lúc tình cảm còn không thật sự ổn định, sẽ tạo thành một loại áp lực cho đối phương. Sùng Hoa hy vọng tình cảm của các nàng phát triển một cách tự nhiên, không nên bị ngoại lực quấy nhiễu.
Nhưng nếu đã gặp vậy cũng không cần phải che giấu.
Sùng Hoa rất tự nhiên khoác vai Thôi Trinh, cho thấy quan hệ giữa các nàng, sau đó giới thiệu Tùy An cho Thôi Trinh.
"Về phần A Trinh, em không nói, chị nhất định cũng biết." Sùng Hoa quay đầu liếc nhìn Thôi Trinh, vì người cô yêu sở hữu thành tích lớn như vậy mà kiêu ngạo.
Tùy An vươn tay: "Thôi ảnh hậu, tôi đã xem qua những bộ phim của cô, đều là những tác phẩm xuất sắc."
Thôi Trinh vươn tay, bắt tay cô, ánh mắt các nàng chạm nhau, Thôi Trinh thản nhiên mỉm cười: "Cô quá khách khí, gọi tên tôi là được rồi."
Thời gian hai người đối diện không tính là ngắn. Đây là người nhà của Sùng Hoa, lúc ánh mắt giao nhau, Thôi Trinh dần thưởng thức ý tứ của hai chữ người nhà, ánh mắt nhìn Tùy An chân thành ôn hòa.
Tùy An cũng không có ý khó xử Thôi Trinh, chỉ là thành ý nàng biểu diễn cũng đã khiến Tùy An an tâm, thái độ của cô rõ ràng rất hiền hòa: "Cô gọi tôi là Tùy An là được rồi."
Hai tay vừa buông ra, Sùng Hoa đã bắt đầu đuổi người: "Chị, chị đi làm việc của mình đi, hôm nay em có thể xuất viện."
Tùy An gật đầu với Thôi Trinh, sau đó mới nói với Sùng Hoa: "Em chú ý sức khỏe nhiều một chút."
Sâm Hòa quả thực nhìn trợn mắt hốc mồm, hồi tưởng đến lúc bản thân ra quỹ đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, đạo diễn Sùng bên này lại thân thiết hữu hảo quả thực ảo diệu giống như đang quay một bộ phim ngọt ngào lãng mạn, quá không khoa học rồi!
Tùy An không ở lại lâu, Sùng Hoa thấy Sâm Hòa còn chưa đi, lấy làm lạ hỏi: "Anh ở đây làm gì?"
Hoàn toàn chính là ngại anh ta dư thừa, uổng công anh ta còn lo lắng hãi hùng thay cô. Sâm Hòa ở trong lòng nhe răng trợn mắt, mới duy trì được dáng vẻ bình hòa, nghe theo ám chỉ của Sùng Hoa, đi.
Những người không có phận sự đã đi hết, Sùng Hoa tựa như phát hiện chuyện gì đó, cô nhìn Thôi Trinh, tiếu ý tràn đầy trong ánh mắt: "Vừa rồi chị khẩn trương?"
Thôi Trinh sững sốt một chút, xoay người đi vào phòng bệnh: "Đến thay quần áo." Trên người Sùng Hoa còn mặc đồng phục bệnh nhân.
Sùng Hoa vội vã đuổi theo, tiến tới nhìn nét mặt của nàng, dương dương đắc ý nói: "Không cần muốn trốn tránh vấn đề, chị chính là khẩn trương."
Thôi Trinh không để ý tới cô.
"Có phải lo lắng chị em sẽ phản đối không?" Sùng Hoa thật vất vả mới thấy Thôi Trinh không thể trấn định tự nhiên, nên sẽ không buông tha nhất định muốn nàng thừa nhận.
"Còn không đi, sẽ bị muộn." Thôi Trinh xem đồng hồ đeo tay, ý bảo Sùng Hoa nắm chặt thời gian.
Xem ra là không chiếm được sự thừa nhận của nàng rồi. Sùng Hoa có chút thất vọng, nhưng vẫn rất nghe lời mà ôm lấy quần áo đi vào nhà vệ sinh. Cô đi đến cửa, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của Thôi Trinh: "Sùng Hoa."
Sùng Hoa khó hiểu quay đầu.
Thôi Trinh nhìn cô, trầm mặc chốc lát, nàng mỉm cười lại làm cho Sùng Hoa cảm thấy nàng càng thêm khẩn trương so với vừa rồi ở trước mặt Tùy An. Lúc không có người khác nói lời tâm tình êm tai, hoàn toàn là chuyện bình thường, Thôi Trinh dùng một loại ngữ khí bình tĩnh, che dấu sự bối rối của mình: "Tôi quả thật khẩn trương."
Nếu như Sùng Hoa thích nghe nàng biểu đạt sự keo kiệt khẩn trương đối với cô, vậy nàng nhất định sẽ không keo kiệt. Hiện tại không nói, rất có thể đến lúc cô khôi phục ký ức, nàng muốn nói Sùng Hoa cũng không nhất định muốn nghe nữa.
Giống như một người đã mất đi hy vọng có được một thứ, nhưng sau khi buông tha lại được người khác dâng đến trước mặt, vô cùng kinh hỉ. Sùng Hoa xoay người, bước nhanh về phía trước, cảm động ôm lấy Thôi Trinh, động tác vô tình này lại an ủi nội tâm bất an của Thôi Trinh.
Bảy giờ tối nay, phải công bố trailer đầu tiên của Tù Đồ.
Phòng làm việc bên kia đã chuẩn bị thỏa đáng, Sùng Hoa lại kiểm tra một lần, xác định không có vấn đề, vừa đến thời gian liền cho nhân viên công bố ra ngoài.
Đây là đoạn trailer đầu tiên, sau