Một trận sốt cao khiến thể chất thân kiều thể nhược của Sùng Hoa lộ rõ.
Trong dạ dày trống rỗng, cũng không cảm thấy đói, không đói bụng nên chỉ miễn cưỡng nuốt vài hớp cháo, xem như xong bữa trưa.
Mồ hôi trên người khô đi, liền trở nên bết dính khó chịu, Sùng Hoa nhìn thời gian có lẽ Thôi Trinh trong hai vòng tiếng nữa vẫn chưa trở về, liền tự mình đến phòng tắm.
Xả nước nóng, trong phòng tắm hơi nước lượn lờ, nhiệt độ tăng cao khiến Sùng Hoa đau đầu, hô hấp không thông thuận, cô nhanh chóng tắm xong, bọc khăn tắm ra ngoài.
Nhiệt độ bên ngoài kém rất xa so với trong phòng tắm, Sùng Hoa hít một hơi thật sâu mới phát giác lồng ngực trầm muộn dễ chịu một chút, cô tháo khăn tắm trên người, chậm rãi lau khô bọt nước. Cô quá gầy, gầy đến có thể thấy được xương sườn dưới lớp da mỏng, Sùng Hoa lau đến bên hông, ánh mắt nhanh chóng bị vết sẹo trên xương sườn hấp dẫn.
Vết sẹo đã khép lại, màu sắc cũng dung hợp cùng màu da xung quanh, nhưng ngón tay vẫn có thể cảm thụ được nơi đó hơi nhô lên.
Sau khi khôi phục ký ức, những chuyện xảy ra ở ngày hôm qua, ngày hôm trước tựa như xa xôi cách vài thế kỷ. Thấy vết sẹo này cô liền nhớ đến Chu tiên sinh, ông ta đã vào tù, nếu đã vào đó, Sùng Hoa đương nhiên sẽ làm cho ông ta dưỡng lão trong đó, tuyệt đối sẽ không để ông ta có ngày thấy lại ánh mặt trời, nếu nói trước lúc khôi phục ký ức Sùng Hoa đối với ông ta còn có chút mềm lòng, vậy hiện tại cô chỉ hận lúc đầu đuổi ông ta ra khỏi công ty đã thủ hạ lưu tình, không có trực tiếp đuổi tận giết tuyệt khiến ông ta còn có cơ hội thuê người đến giết cô.
Bất quá nếu không có việc làm của ông ta, cô cũng không có cơ hội gặp lại a nương. Chỉ nói điểm này, Sùng Hoa liền quyết định phải cảm ơn ông ta, để đứa con trai ông ta tâm tâm niệm niệm cùng vào tù đoàn viên với ông ta.
Chu Vinh vẫn sống dưới sự che chở của ba mình, lúc Chu tiên sinh còn chưa hạ đài, anh ta có tiền có thế, ỷ có người che chở, thích ăn chơi đánh nhau, hiện tại Chu tiên sinh vào tù, không ai bảo vệ, nhưng tính cách của một người đã hình thành từ lâu, Chu Vinh làm sao có thể lập tức chấp nhận thu liễm lại. Với tính cách của anh ta, muốn tìm ra chút tội danh, tương đối dễ dàng.
Người như thế cùng Sùng Hoa không khác gì một tên côn đồ, muốn thu thập anh ta chính là chuyện dễ như trở bàn tay. Trước khi khôi phục ký ức cô sẽ không chủ động ra tay, nhưng sau khi khôi phục ký ức, cô biết muốn không còn hậu hoạn thì tốt nhất tính là trảm thảo trừ căn. Chu tiên sinh có thể nghĩ đến chuyện thuê người giết cô, trong đó không thể thiếu phần Chu Vinh xúi dục.
Lau khô thân thể, mặc xong quần áo, chỉ mấy động tác nho nhỏ cũng khiến Sùng Hoa mệt mỏi thở dốc, cô trở lại giữa phòng ngủ, nằm xuống, nặng nề thở dài. Tóc vẫn còn ẩm ướt nhưng cô cũng không muốn quan tâm. Lúc cô đi tắm chăn drap đã có người của khách sạn vào thay, bây giờ là khô ráo mềm mại. Sùng Hoa nghĩ có phải hoạt động tuyên truyền sắp kết thúc rồi không, có phải Thôi Trinh sắp trở về rồi không. Nghĩ đến Thôi Trinh, trái tim bởi vì tính toán mà rắn lạnh lại trở nên mềm mại.
Cô nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Lần thứ hai tỉnh lại, là tạp âm bên tai đánh thức cô.
Sùng Hoa mở mắt ra, liền thấy Thôi Trinh cầm máy sấy giúp cô sấy tóc. Cô đã không phải là nằm trên gối đầu, mà là nằm trên đùi Thôi Trinh.
Phát hiện cô tỉnh dậy, Thôi Trinh tạm thời tắt máy sấy, bất đắc dĩ nói: "Tóc còn ướt, sao có thể ngủ?"
Sùng Hoa ngửa đầu, chậm chạp chớp đôi mắt, ngơ ngác nhìn nàng.
Thấy cô không nói gì, Thôi Trinh cũng không có truy vấn, nàng chuyên chú nhìn mái tóc của cô, đầu ngón tay thon dài cốt cảm qua lại giữa mái tóc, trong lúc vô tình chạm đến da đầu, Sùng Hoa cảm thấy giống như có một cổ điện lưu, khiến đầu óc cô tê dại, trong lòng run rẩy.
Lại sấy thêm mấy phút, tóc đã khô, thế nhưng Sùng Hoa không muốn ngồi dậy. Thôi Trinh cũng không đuổi cô, mà để cô tiếp tục nằm trên đùi mình, sau đó lấy nhiệt kế để cô đo nhiệt độ cơ thể.
Nhiệt độ giảm xuống một chút nhưng vẫn còn ở 38,70c, Thôi Trinh cất nhiệt kế, hỏi cô: "Buổi trưa đã thuốc uống chưa?"
Không có. Sùng Hoa ngại đắng, cảm thấy xuất mồ hôi rồi sẽ khỏe, nên không uống thuốc, tiểu trợ lý không dám ép cô, liền đem thuốc đặt ở tủ đầu giường, xem như mình đã hoàn thành nhiệm vụ.
Sùng Hoa chột dạ trầm mặc. Thôi Trinh thấy cô không muốn mở miệng, trong mắt lóe lên một chút lo âu.
Quay đầu thấy thuốc trên tủ đầu giường, nàng liền cầm lấy, bao gói vẫn còn hoàn chỉnh, một lỗ hổng cũng không có. Thôi Trinh bất đắc dĩ, lại không nói gì.
Sùng Hoa thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy vui mừng, sinh bệnh cũng rất tốt, a nương yêu thương cô, cũng sẽ không mắng cô.
Nhưng khi thấy Thôi Trinh đứng dậy đi rót nước, Sùng Hoa lại khó chịu, cô không muốn a nương lại tiếp tục dung túng cô như vậy. Nghĩ đến nàng vì chăm sóc cô mà hủy bỏ lịch trình để ở lại, Sùng Hoa ngồi dậy, ngăn cản Thôi Trinh lấy thuốc giúp cô, nói: "Để em tự làm."
Liếc nhìn đơn thuốc, dựa theo liều lượng mà lấy thuốc, sau đó uống vào, không để Thôi Trinh tiếp tục hỗ trợ.
Thôi Trinh thuận theo ý cô, không hề nhúng tay, đợi đến khi một ly nước uống xong, nàng mới nhận lấy chiếc ly, đặt sang một bên.
Thế nhưng Sùng Hoa phát hiện, cho dù cô không cho Thôi Trinh hỗ trợ, vẫn có thể cảm giác được Thôi Trinh đang dung túng cô. Tựa như trẻ con mới vừa tập đi, thích thoát ly người lớn tự mình bước đi, một số người sẽ buông tay ra, ở bên cạnh cẩn thận trông chừng, dung túng đứa trẻ tự mình bước đi.
Ý niệm như vậy khiến cô rất uể oải. Cô nghĩ đến lần trước ở buổi công chiếu Tù Đồ, cô âm thầm chạy ra ngoài đi tìm Thôi Trinh, hai người hôn môi trên hành lang không có một bóng người, cô thậm chí gần như không kiềm chế được bản thân, nhưng Thôi Trinh vẫn là dáng vẻ bình tĩnh.
Nàng đối với cô, không có dục vọng, nhưng yêu một người sao có thể không có dục vọng chiếm hữu người đó.
Sùng Hoa hoài nghi.
Ngày hôm sau, hai người trở lại thành phố.
Sùng Hoa như cũ ở nhà nghỉ ngơi, Thôi Trinh cũng tận lực đẩy xuống những lịch trình không cần thiết.
Ngày lại ngày trôi qua, năm mới đến, trong một tháng này Sùng Hoa không làm gì khác, chính là dùng một tội danh đủ để Chu Vinh nghỉ ngơi ở trong ngục hai mươi năm đưa anh ta vào đoàn tụ cùng ba anh ta. Cô nói chuyện này với Tùy An, Tùy An trầm mặc một hồi, chỉ nói một câu: "Như vậy cũng tốt."
Đến một đêm trước trừ tịch, Tùy An dĩ nhiên sẽ gọi Sùng Hoa về nhà ăn tết, còn biểu thị có thể dẫn Thôi Trinh về nhà.
Nhà các nàng hiện tại cũng không có mấy người, Tùy An hy vọng ngày đoàn viên này người một nhà có thể cùng nhau trải qua.
Sùng Hoa hỏi Thôi Trinh, biết được trong nhà cô bây giờ đã không còn mấy thân nhân. Nàng và Tùy An, Trịnh Gia Lệ cũng không tính là thân quen, hiện tại về nhà, có lẽ sẽ có chút câu nệ, ngày nghỉ cũng chỉ có vài ngài, so với để a nương khách sáo cùng người nhà của cô, không bằng ở nơi này tận hưởng một kỳ nghỉ thoải mái vui vẻ.
Hơn nữa năm nay Trịnh Gia Lệ không trở về nhà mình, mà lưu lại cùng Tùy An đón năm mới. Sùng Hoa rất không có gánh nặng trong lòng mà cự tuyệt Tùy An, biểu thị sang năm hãy cùng nhau đón năm mới. Sang năm hẳn là đã quen thuộc, trong lòng cô suy nghĩ như thế.
Cô kiên trì, Tùy An cũng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là sáng