Lúc đầu chuẩn bị món quà khổng lồ này, Thôi Trinh mất không ít tâm lực, chỉ riêng chọn địa điểm xây dựng Tuyển Chỉ đã mất không ít tâm tư. Trang viên này rất lớn, tỷ lệ một một dựa trên nguyên bản mà xây dựng, thậm chí không xa hồ nước, còn thấp thoáng có một cánh rừng rậm rạp. Làm tất cả những thứ này chỉ hy vọng có thể thấy Sùng Hoa nở nụ cười vui vẻ.
Sùng Hoa quả thật rất thích nơi này. Cô bố trí lại từ trong ra ngoài, kể cả hoa cỏ trồng trong sân vườn cũng là chính tay cô xử lý.
Đến cuối tháng năm, Thôi Trinh rốt cuộc tìm được hai ngày rãnh rỗi để dọn nhà.
Những đồ gia dụng lớn đều được bố trí ở vị trí thích hợp nhất, nhưng đồ dùng hàng ngày cùng quần áo các loại còn cần phải chỉnh lý lại một lần nữa. Hai người dùng một ngày rưỡi còn lại để sắp xếp vật dụng trong nhà. Quần áo từng bộ được chỉnh tề treo trong tủ.
Ở nhà cũ, quần áo của Sùng Hoa và Thôi Trinh là treo cùng một chỗ, mỗi lần mở tủ quần áo sẽ thấy quần áo đối phương treo lẫn trong quần áo của mình, loại cảm giác này đặc biệt ấm áp. Hiện tại vẫn tiếp tục truyền thống tốt đẹp này.
Sùng Hoa sắp xếp lại tất cả những thứ trong phòng ngủ, Thôi Trinh thì đang chuẩn bị cơm tối.
Hương canh thơm nồng quanh quẩn chóp mũi, chỉ là ngửi, đã khiến ngón trỏ đại động. Sùng Hoa bước đến, ôm Thôi Trinh, Thôi Trinh giật mình, nhưng thấy là cô nên cũng không nói gì.
Sùng Hoa đối với Thôi Trinh luôn rất biết cách được một tấc lại muốn tiến một thước, phàm là nàng không biểu thị phản đối, cô sẽ tự hiểu là nàng cam chịu. Vì vậy cô liền ôm chặt nàng không buông ra, nhưng tư thế như vậy hoàn toàn không có cách nào cử động.
"Sùng Hoa, buông ra." Thôi Trinh bất đắc dĩ nói.
Sùng Hoa tựa vào vai nàng, lưu luyến không rời.
Thôi Trinh quay đầu, Sùng Hoa liền cọ vào má nàng, Thôi Trinh cười rộ lên, xoa đầu cô: "Rửa tay đi, có thể ăn cơm rồi."
Mùi thơm của thức ăn đang kêu gọi, Sùng Hoa nhẹ nhàng mà hôn lên má Thôi Trinh một cái mới chạy đi rửa tay.
Bữa cơm rất phong phú, Thôi Trinh làm mỗi một món ăn đều phù hợp khẩu vị của Sùng Hoa, một chút cũng không chịu lãng phí mà ăn hết cả bàn thức ăn. Thật ra sức ăn của Sùng Hoa không lớn, có thể ăn một chén cơm đã là nhiều. Mỗi lần mỗi lần Thôi Trinh tự mình làm cơm, cô sẽ ăn nhiều hơn, một chút cũng không nỡ lãng phí, hơn nữa cực kỳ ghét người khác tranh ăn cùng cô.
Đem dục vọng chiếm hữu đối với Thôi Trinh thẩm thấu đến các mặt cuộc sống.
Đây là buổi tối đầu tiên ở nhà mới, cho dù thích nơi này đến đâu cũng khó tránh cảm thấy mới lạ. Sau khi ăn cơm tối, Sùng Hoa phụ trách thu dọn rửa chén, còn Thôi Trinh lên lầu trước.
Nhà rất lớn, rất ít người, khó tránh sẽ cảm thấy trống trải, Sùng Hoa ngồi trong phòng khách, cô đột nhiên nhớ đến kịch bản Thanh Bình Nhạc bị cô giấu trong túi xách, vội vã lấy ra, sau đó chạy đến phòng ngủ, Thôi Trinh đang tắm trong phòng tắm, Sùng Hoa nhanh tay nhanh chân cẩn thận giấu kịch bản vào trong ngăn kéo tủ đầu giường.
Hôm nay đã quá mệt mỏi, phải nghỉ ngơi sớm một chút, chờ lúc nào rãnh rỗi cô muốn cho A Trinh diễn cho cô xem. Những hình ảnh trong kịch bản đều được miêu tả đến rất ấm áp động nhân, chỉ cần tưởng tượng thấy Thôi Trinh nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu cưng chìu cũng đủ để Sùng Hoa tâm thần câu chiến.
Tháng sáu, là thời gian diễn ra những buổi liên hoan phim lớn của giới điện ảnh trong và ngoài nước, các liên hoan phim và các giải thưởng điện ảnh đều tập trung trong tháng này. Tù Đồ không phụ sự mong đợi của mọi người mà nhận được đề cử tại liên hoan phim quyền lực nhất quốc nội.
Điều này là sự khẳng định to lớn đối với cô. Nhất là trong các đề cử còn có đề cử cho hạng mục đạo diễn xuất sắc nhất. Sùng Hoa vừa nhận được tin tốt đã nghĩ chia sẻ cùng Thôi Trinh.
Cô đến tòa nhà công ty Hách Thịnh, dễ dàng vào trong. Thôi Trinh gần đây bận rộn nhiều việc, bận rộn tựa hồ cũng là chuyện nội bộ công ty. Sùng Hoa nghe nói Hách Thịnh đang tiến hành cải tổ, đoán chừng là có sự thay đổi lớn nào đó, như vậy Thôi Trinh là cổ đông lớn thứ hai, bận rộn một chút cũng không gì lạ.
Lúc Sùng Hoa đến, Thôi Trinh đang ngồi xem tài liệu. Thấy cô vào, Thôi Trinh không kinh ngạc, nàng ngẩng đầu mỉm cười, để bút xuống, ánh mắt dừng trên người Sùng Hoa, nhìn cô bước vào, đóng cửa lại, sau đó đến bên cạnh mình, vẻ mặt đều là vui sướng.
"Có chuyện gì vui sao?" Thôi Trinh nghiêng đầu nhìn cô.
Sùng Hoa cười ấm áp: "Em nhận được đề cử cho giải đạo diễn xuất sắc nhất." Dừng một chút dừng một chút, càng thêm vui vẻ: "Còn chị cũng nhận được đề cử nữ chính xuất sắc nhất."
Giải thường này nhiều năm trước Thôi Trinh đã nhận được, cho nên cũng không lưu ý như vậy, nhưng Sùng Hoa vui vẻ là được rồi. Nếu như có thể nhận được giải đạo diễn xuất sắc nhất, như vậy Sùng Hoa có thể chiếm địa vị tuyệt đối trong lớp đạo diễn cùng thế hệ. Gật đầu một chuyện tốt, Thôi Trinh gật đầu: "Được đề cử cùng hạng mục, còn có bao nhiêu bộ phim?"
Sùng Hoa kể tên những bộ phim được đề cử, đều là những bộ trong dự liệu. Độ uy tín của liên hoan phim này luôn được công chúng đánh giá cao, bởi vì để nhận được giải thưởng của nó đòi hỏi chất lượng rất cao, chưa từng hạ thấp tiêu chuẩn. Trong một năm những bộ phim điện ảnh có thể được nó khẳng định cũng chỉ có mấy bộ, mà chất lượng phim là cao hay thấp, tiêu chuẩn bình xét không ngoài mấy phương diện cơ bản.
Danh sách những bộ phim được đề cử dễ dàng đoán được, nhưng trong những bộ phim này chọn ra một bộ ưu tú nhất sẽ không dễ dàng như vậy.
Nhìn ra được Sùng Hoa chờ mong cùng khẩn trương, Thôi Trinh đứng lên, nói khẽ bên tai cô: "Chúng ta về nhà."
Khí tức ấm áp phải vào tai, trong lòng Sùng Hoa một trận nhộn nhạo, trong nháy mắt đã quên chuyện được đề cử, sự chú ý đặt ở việc có phải về nhà thì có thể làm một lần việc không thể miêu tả kia.
Lễ trao giải tại liên hoan phim, trọng tâm lớn nhất chính là đi thảm đỏ, đây là một nghi thức quan trọng, có thể được mời đi thảm đỏ vốn chính là một việc vinh dự, các minh tinh sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, vắt hết tâm cơ thể hiện phong cách của mình.
Sùng Hoa không có ý định tìm một bạn nam đi cùng, nhưng không chịu nổi không ít tiểu thịt tươi của Hoa Vũ nhìn trúng cơ hội tốt để lộ diện này, tìm cô hy vọng có thể cùng cô xuất hiện trên thảm đỏ. Sùng Hoa đều uyển chuyển cự tuyệt tất cả.
Hoa Vũ bên này cũng có cân nhắc, bọn họ có một nam diễn viên, có nhan sắc có thực lực, chính là thiếu một cơ hội dẫn đến hai năm qua vẫn bất ôn bất hỏa, nếu như có thể mượn cơ hội này xuất hiện trên thảm đỏ, chính là không thể tốt hơn.
Sùng Hoa vẫn cự tuyệt, nói thế nào cũng không đồng ý. Người phụ trách của Hoa Vũ lại không thể ép cô, gấp đến sắp khóc: "Cô cũng không thể đi một mình."
Sùng Hoa bình tĩnh nói: "Tôi đã có người đi cùng."
"Công ty nào?" Người phụ trách khóc không ra nước mắt, loại chuyện này, không phải nên chiếu cố nghệ sĩ dưới trướng công ty mình trước sao?
"Đến lúc đó sẽ biết."
Vì vậy ngày làm lễ khai mạc người quản lý ôm TV xem trực tiếp.
Thấy Sùng Hoa xuống xe, xoay người đưa tay đỡ vị nào đó bên trong xe xuống, ký giả hiện trường cùng các fan canh giữ trước ti vi đều không khỏi nín thở, thời khắc này, tựa hồ là thời khắc cực kỳ quan trọng.
Lúc Thôi Trinh nắm tay Sùng Hoa xuất hiện trong tầm mắt mọi người, đèn flash Đèn loang loáng chiếu sáng một nửa bầu trời. Những người ái mộ lại có một loại cảm giác, quả đúng như dự đoán, rồi lại có loại cảm động cư nhiên thật sự là như vậy.
Tiayan trực tiếp, việc này nhanh chóng chiếm vị trị đầu bảng trên chủ đề nóng của Weibo.
Những người có danh tiếng tên tuổi cao hơn Sùng Hoa có rất nhiều, những nữ nhân trang điểm càng hoa lệ loá mắt hơn Thôi Trinh cũng có, nhưng bất kể là ai cũng không có sức hấp dẫn bằng hai người. Các phóng viên từ sớm đã phát hiện cơ hội Sùng Hoa lộ diện không nhiều, nhưng chỉ cần cô vừa xuất hiện, bất kể là dạ tiệc sang trọng hay chương trình truyền hình chỉ có mấy người, Sùng Hoa luôn là người được chú ý nhất, đồng thời khí chất của cô có xu thế càng ngày càng lớn mạnh, gần như đang tiến gần với Thôi Trinh thân là ảnh hậu nhiều năm. Nhưng đây chỉ là tình huống lúc cô xuất hiện một mình, một khi có Thôi Trinh bên cạnh, cô sẽ biểu hiện ra vẻ cam tâm tình nguyện yếu thế, mang theo nụ cười vui sướng, câu hỏi của phóng viên có hơi quá đáng, cô cũng không tức giận, tựa hồ chỉ cần ở bên cạnh Thôi Trinh, cô sẽ rất vui vẻ.
Hai người có đội ngũ shipper đặc biệt hùng hậu, đây là chuyện trong giới đều biết, nhưng cũng không có người xem là thật, trong quan niệm truyền thống, minh tinh nói yêu đương là cần che giấu, nhất là đồng tính luyến ái có thể sẽ bị công chúng phản cảm thì càng phải giấu kín, thoải mái như vậy ngược lại không dễ làm người khác tin là thật.
Nhưng khi Sùng Hoa đỡ Thôi Trinh xuống xe, hai người sóng vai bước lên thảm đỏ, ký giả đều cảm thấy có phải đã nghĩ sau hướng rồi không, có là đó là sự thật. Đạo diễn Sùng cùng ảnh hậu nắm tay nhau, hình ảnh hài hòa đến không ai cảm thấy người thứ 3 có thể xen vào giữa hai người.
Sùng Hoa cả quá trình đều nắm tay Thôi Trinh, bước đi nhẹ nhàng, thần tình lạnh nhạt, Thôi Trinh xưa nay đi thảm đỏ đều là một người, khí chất của nàng đủ để chống đỡ cả hiện trường, cũng không có ai cảm thấy kỳ quái. Nhưng lần này, nàng tự nhiên đi bên cạnh Sùng Hoa, duy trì bước tiến đồng nhất, cũng không có ai cảm thấy có chỗ nào không tương xứng.
"Tôi cảm thấy họ chính là một đôi! Thử nghĩ một chút, nếu như đạo diễn Sùng và ảnh hậu đều là nam, hoặc một nam một nữ, còn có người nghi ngờ họ đang yêu đương không?" Cư dân mạng là một quần thể khổng lồ, dù sao cũng phải có một vài cá nhân khó có thể qua mắt vạch ra điểm then chốt, nếu như đổi giới tính, đã sớm là scandal bay đầy trời rồi.
Nhưng cách nói này cũng không khiến quá nhiều người quan tâm.
"Nữ nữ với nhau thân thiết một chút không phải rất sao?"
"Đạo diễn Sùng sự nghiệp đang bước vào giai đoạn mấu chốt nhất, nếu như đó là sự thật thì đã sớm tránh tiếp xúc công khai, sao có thể thoải mái như vậy." Cách nói này nhận được rất nhiều sự tán thành. Con người bản tính luôn thích xu lợi, mọi việc một khi liên quan đến lợi ích cá nhân, sẽ trở nên hợp tình hợp lý.
Nhưng các shipper không quản được nhiều như vậy, ngoại trừ ngọt vẫn là ngọt.
Ký giả ở bên ngoài thảm đỏ nỗ lực giao lưu cùng các ngôi sao, chuẩn bị các loại câu hỏi, trong đó kinh điển nhất chính là: "Đạo diễn Sùng, lần đầu tiên nhận được đề cử đạo diễn xuất sắc nhất,