Bữa cơm kia ăn thật rối loạn, sau khi từ nhà vệ sinh trở về, Hạ Niệm Sanh rất nghe lời biến mất, hơn nữa biến mất dị thường hoàn toàn.
Mộc Chỉ hỏi nàng: "Chị họ của em đâu?"
"À, chị ấy còn có chuyện khác cần làm."
"Niệm Văn......"
"Dạ?"
"Mấy năm nay, không phải em gặp chuyện gì đó không vui đấy chứ?" Mộc Chỉ nhẹ giọng hỏi, vừa rồi chị họ của em ấy nói em ấy đau lòng.
"Không, không có gì, đều rất tốt, chị họ em làm về mảng tin tức, cứ thích nói linh tinh." Nàng đem rượu vang trở thành bia mà uống.
"Vậy thì tốt rồi." Mộc Chỉ nghe vậy, cùng nàng chạm ly. Duyên của cô với đám học trò luôn rất tốt, cô giáo xinh đẹp cho tới bây giờ đều sẽ được phần đông học trò kính yêu và ủng hộ, chẳng qua xa cách nhiều năm như vậy, học trò cùng cô ngồi trong nhà hàng, nâng ly uống rượu thế này thì Hạ Niệm Văn vẫn là người thứ nhất. Cô không thể nói rõ là vì cái gì, cứ luôn cảm thấy cô bé này rất thích thân cận với mình. Trước kia khi đi học chính là như vậy, không ồn không nháo, an an tĩnh tĩnh, luôn sẽ giúp cô làm rất nhiều chuyện, giúp cô chia sẻ vô số công việc gì đó. Từ nhỏ, trong lòng cô vốn tâm sự nặng nề, cái gì cũng thích chôn trong lòng, nhưng cô cứ cảm thấy trên người cô bé này có thứ gì đó làm cho cô cảm thấy thực thả lỏng. Còn trẻ thực tốt, bớt nhiều sự phiền não mà khi trưởng thành gặp phải, thế cho nên năm năm sau gặp lại em ấy, sẽ cảm thấy vuiv ẻ đến thế.
"Cho nên nói đám nhóc các em đều đặc biệt không có lương tâm, thi vào trường đại học rồi liền hoàn toàn quên mất tôi." Mộc Chỉ giận hờn cười nói.
"Đâu có, em nào dám?" Nàng làm sao dám nói cho cô đây? Nỗi nhớ nhung da diết của nàng dành cho cô đều sắp căng tràn đến nóng ruột nóng gan.
"Quên đi, cũng chỉ có em còn chút lương tâm, nhiều năm thế rồi còn có thể nhớ rõ tôi." Thói quen uống rượu cũng sẽ bị lây sao? Cô cũng đem rượu vang trở thành bia uống, sắc ửng hồng trên mặt hai người hợp lại càng nổi bật.
"Niệm Văn....."
"Dạ?"
Cô cứ như vậy kêu nàng, một tiếng lại một tiếng, kêu rồi lại không nói câu dưới, gọi đến mức Hạ Niệm Văn nổi da gà toàn thân. Mộc Chỉ muốn nói gì? Hay là tên của nàng dễ nghe đến thế, làm cho cô không ngại phiền lặp đi lặp lại bật thốt lên cái tên ấy, tràn ra từ bờ môi, gọi đến mức trái tim nàng mềm nhũn.
"Chúng ta đi dạo một chút, để tản bớt mùi rượu đi." Hạ Niệm Văn đang tranh thủ cơ hội có thể ở chung với Mộc Chỉ một mình nhiều một chút. Đối với một người chất phác lại yếu đuối mà nói, một bước này có ý nghĩa mang tính lịch sử, quan trọng giống như hội nghị Tuân Nghĩa [1] năm đó.
Bóng đêm mênh mông, vầng trăng sáng trong như gương, từng ngôi sao bắt tại phía xa chân trời, giống như từ trên tầng mây rủ xuống lấp lánh ánh đèn như có như không. Một đêm như vậy, hẳn là một đêm đẹp, một đêm thích hợp để nói chuyện yêu đương. Gió đêm mơn man, trời se lạnh nhưng cũng không rét buốt, chỉ rất an tĩnh. Đèn nê ông bên đường cái sau tiếp cái trước sáng lên, thật sợ bỏ sót mình mà bị trần thế lãng quên. Tốp năm tốp ba người đi đường, đầu ngõ ngựa xe như nước, Niệm Văn đi bên cạnh cô, chỉ cảm thấy chân trời đột nhiên thay đổi một phen cảnh sắc.
Đến ngã tư, Mộc Chỉ lại bỗng nhiên xoay người, vươn tay, sờ sờ đầu nàng, nhẹ giọng khẽ nói: "Thời gian qua thực nhanh, nhớ ngày đó, Niệm Văn vẫn là cô bé hơn mười tuổi, mà nay đã là một cô gái xinh đẹp thướt tha rồi."
Hạ Niệm Văn nhắm mắt, nàng biết rõ mình căn bản không chịu nổi khi cô tới gần, chỉ cần cô nhẹ nhàng chạm vào một chỗ trên người mình, nàng liền cứng đờ như bị điểm huyệt, nhưng có phải cô cố ý không? Lại tay khoác tay, lại xoa đầu, trong ánh mắt ấy ngập tràn thứ ôn nhu nồng đậm đến không xua tan được. Cứ tiếp tục như vậy, căn bản không cần Mộc Chỉ làm gì nữa, nàng - Hạ Niệm Văn đã lún sâu, lún đâu đến không thể tự kiềm chế, mà hiện tại, nàng ngay cả tâm tư đánh cược một phen cũng không có.
"Cái đó, về trễ thế, liệu chồng của cô có phàn nàn gì không?" Niệm Văn có chút lo lắng hỏi.
"Không sao, tự tôi có chừng mực." Cô nghiêng đầu, nhìn Hạ Niệm Văn chăm chú, như thể nàng hỏi chuyện gì đó rất không nên hỏi.
"Chồng của cô làm nghề gì thế? Cô kết hôn mấy năm rồi?"
"Niệm Văn từ khi nào cũng trở nên tò mò như vậy? Hơn nữa tựa hồ rất hứng thú với chuyện hôn nhân của tôi nhỉ?" Cô tựa hồ không quá muốn nhắc tới đề tài này.
Hạ Niệm Văn có chút xấu hổ giống như bị người ta vạch trần tâm sự. Nàng chỉ không muốn hai người đều trầm mặc, tuy nàng nói không nhiều lắm, nhưng bầu không khí im lặng như thế thực làm cho người ta xấu hổ. Nàng ngượng ngùng cười cười: "Trước kia bọn hò bàn tán càng nhiều."
"Ừ? Trước kia? Bọn họ là ai? Nói những gì thế?" Vẻ mặt kèm theo sóng mắt lưu chuyển kia rõ ràng lườm Hạ Niệm Văn một cái.
"Trước kia ấy à, khi còn đi học đó, mọi người đều tò mò nói cô xinh đẹp như vậy, phải một người như thế nào mới có thể xứng đôi với cô?"
"Sau đó thì sao? Kết quả bàn luận thế nào?"
"Bọn họ nói trong trường học giáo viên thể dục đẹp trai nhất, vừa đẹp trai vừa cao to, nhưng đáng tiếc không có tiền. Còn đám con cháu của mấy tập đoàn thì ngoài cái đẹp mã cùng có tiền ra thì chỉ là bao cỏ, còn có con lớn nhất của Cục trưởng Công Thương. Dù sao sau đó bọn họ chọn tới chọn lui cũng không tìm được một người xứng với cô."
Hạ Niệm Văn nói xong, chỉ thấy Mộc Chỉ ánh mắt sáng ngời, bộ dáng có vẻ muốn cười. Cô cắn môi, thật vất vả mới bình ổn hơi thở: "Hạ Niệm Văn, em cố ý nói chuyện đó để chọc tôi vui vẻ phải không?"
"Đâu có, lúc ấy bọn họ thật sự nói như vậy mà." Niệm Văn một bộ rất nghiêm túc lại làm cho Mộc Chỉ nhịn không được nhéo nhéo má nàng: "Được rồi, tôi nào có tốt đến thế? Còn mấy cậu ấm, rồi công tử của mấy tập đoàn gì gì đó sao có thể để mắt đến tôi chứ." Trong ánh mắt của cô là thứ ôn nhu như sóng nước dập dờn. Niệm Văn chỉ lặng thinh ngây ngốc nhìn.
Ánh đèn đường ái muội mà ấm áp, đem bóng dáng hai người kéo dài. Cô đứng dưới tàng cây ngô đồng, ánh mắt sáng ngời, nụ cười dịu dàng, gió nhẹ vờn quanh là gò má làm người ta khát khao được vuốt ve. Cô cười có chút mệt mỏi, lưng tựa thân cây, trăng treo trên bầu trời, con ngươi của cô thâm thuý trong trẻo, chỉ thấy ánh mắt cô ôn hoà, rọi thẳng vào lòng người.
Lần đầu tiên, lần đầu tiên Hạ Niệm Văn có suy nghĩ như thế, cứ vậy nhẹ nhàng dựa gần, thầm mong cứ vậy chạm vào má cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, ở bên tai cô trầm thấp nỉ non gọi tên cô:
"Mộc Chỉ......"
"Mộc Chỉ......"
"Niệm Văn?" Cô hô một tiếng, kéo nàng từ dòng suy nghĩ xuân tâm nhộn nhạo trở về.
Thật là, thời tiết đầu hạ vừa mới qua, trong lòng nàng lại tràn đầy lồng ngực xuân ý dạt dào.
"Ừ, trời hơi lạnh, để em đưa cô về."
Ngày đó buổi tối trở về, Hạ Niệm Văn mơ một giấc mơ. Nàng mơ thấy Mộc Chỉ, cô đứng giữa một mảnh băng thiên tuyết địa, tuyết kia lả tả bay phất phơ giống hôm đó. Cô khoác áo choàng, quay đầu lại, nhìn nàng nét mặt tươi cười
Nàng đón lấy tay cô, trong xoang mũi tràn ngập hương thơm độc hữu của cô. Cô ghé sát bên tóc mai nàng, nhuyễn thanh mềm giọng, vậy mà lại nghe thanh âm cô như gần như xa than khẽ: "Niệm Văn, em thích tôi, vì sao lại không sớm nói cho tôi biết?"
Nàng im lặng.
Thanh âm kia lại như xa xôi hơn một chút, thở dài: "Quá muộn rồi."
Nàng có chút hoảng loạn, đưa tay bắt lấy, người trước mặt lại tan biến như một làn khói. Nàng kinh hoảng bật dậy, mới hoảng hốt nhận ra đó là một giấc mộng, chỉ là thanh âm chợt xa chợt gần đó của Mộc Chỉ vẫn quanh quẩn bên tai. Cô nói, đã quá muộn, hết thảy đều quá muộn, cô đã kết hôn.
Hạ Niệm Văn cảm thấy lồng ngực nặng nề, đi dép lê vào phòng khách rót nước. Trong lúc mông lung, dưới chân bị vướng vào vật gì đó, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp mặt. Phòng khách không bật đèn, tối như mực, đưa tay không thấy năm ngón, chỉ có thể mượn ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng xuyên qua khe hở của bức màn vọng vào. Hạ Niệm Văn bật đèn trên tường, thấy Hạ Niệm Sanh tựa lưng lên sô pha, nghiêng đầu ngủ.
Sáng sớm, lại là một ngày mới, lần này Hạ Niệm Văn thông minh hơn một chút, lấy được số điện thoại của Mộc Chỉ, kết quả chính là suốt một ngày làm việc, nàng bấm 11 con số kia, màn hình thuỷ chung dừng ở trạng thái soạn tin nhắn, lại trống không một chữ. Dùng lí do gì để nhắn tin cũng đều có vẻ đường đột. Dương Vân An đúng 11 giờ xuất hiện, toàn bộ văn phòng lại bị vây trong trạng thái khẩn trương, đề phòng bằng toàn bộ tinh thần. Hạ Niệm Văn không thể không buông chút tâm tư xuân tâm nhộn nhạo không thể trông cậy vào đó của mình, lại vũ trang hạng nặng thể xác và tinh thần, bổ nhào vào nơi làm việc đang giương nanh múa vuốt.
Nửa đường có người mua thức ăn trở về, lại đến khi ngẩng đầu lên, nàng xoay xoay cần cổ lên men cứng ngắc.
Lúc hoàng hôn nổi lên bốn phía, đồng nghiệp chung quanh đều đã đi không sai biệt lắm, Dương Văn An đi ra từ văn phòng, gõ gõ bàn của nàng: "Còn chưa xong à? Tan tầm rồi, cùng đi thôi."
"Sắp rồi, một lát là xong."
"Ừ, tôi chờ em một lúc." Văn phòng ở tầng một cũng chỉ còn lại Dương Vân An và nàng. Nói đến Dương Vân An, coi như là Bá Nhạc của Hạ Niệm Văn. Năm trước nếu không phải cô kiên trì giữ Hạ Niệm Văn lại, nói không chừng đến bây giờ Hạ Niệm Văn còn giống như các sinh viên tốt nghiệp khác, cầm hồ sơ đi xin việc khắp nơi. Đời người chính là như vậy, có đôi khi cố gắng cũng không quan trọng, mà quan trọng hơn là lựa chọn cùng kỳ ngộ. Thời điểm cơ hội xuất hiện, nếu bạn có thể nắm chắc nó, đây mới là trọng điểm. Bạn nghĩ chỉ là đang nói tới công việc, nhưng kỳ thật chuyện tình cảm cũng tương tự.
Thu dọn xong, Hạ Niệm Văn đi theo Dương Văn An tới bãi đỗ xe.
"Niệm Văn, gần đây công tác có phải gặp được chuyện gì không vui không?"
"Không có." Hạ Niệm Văn ngồi ở ghế phụ, cúi đầu.
"Ngày đó tôi nói hơi nặng lời, nhưng em cũng phải biết tôi cũng là vì muốn tốt cho em. Bách thị Quốc tế tuy sân khấu lớn, nhưng tính tình không thích tranh đấu đó của em sớm hay muộn cũng bị đào thải. Kỳ thật mặc kệ là Bách thị Quốc tế cũng tốt, mà công ty khác cũng tốt, tính cách đó của em ở trên thương trường đều sẽ hạn chế sự phát triển của em. Tương đối mà nói, Bách thị Quốc tế coi như tốt, Gia Hoà tập đoàn càng tốt hơn."
"Gia Hoà tập đoàn?" Nghĩ đến có chút liên hệ với Tịch Thận Chi, Hạ Niệm Văn thử hỏi: "Gia Hoà tập đoàn tập trung vào lĩnh vực cũng không cùng đường với Bách thị Quốc tế, nhưng quan hệ giữa Bách thị Quốc tế của chúng ta cùng Gia Hoà tập đoàn tựa chồ thực đối địch. Dương tỷ, phương diện này có phải có vấn đề gì đó không?"
"Đây là chuyện của Bách gia và Tịch gia, đừng hỏi nhiều thị phi như vậy, biết nhiều đối với chính em cũng không tốt. Tôi đã xin với giám đốc Ôn rồi, lùi thời gian về hưu lại một năm. Tôi nghĩ trong một năm này, em cũng có thể tôi luyện thành công."
"Dương tỷ, thứ cho Niệm Văn bất tài, trong công ty có rất nhiều người có năng lực mà, vì sao lại là em?"
"Tôi tin tưởng em, cũng tin tưởng ánh mắt mình. Rất nhiều chuyện sau này em sẽ biết."
Hết chương 13
------------------------------
Chú thích
[1] Hội nghị Tuân Nghĩa: Hội nghị Bộ Chính trị Trung Quốc mở rộng diễn ra từ ngày 15-17/1/1935 tại ,. Hội nghị thay đổi quyền lãnh đạo "tam nhân đoàn" (,Lý Đức,). Bổ sung Mao Trạch Đông làm Ủy viên Thường vụ Bộ Chính trị. Hình thành lãnh đạo tập thể gồm , và . Mao Trạch Đông được khôi phục quyền chỉ huy của Hồng Quân.