Trời trở lạnh, mùa hè có gian nan tới đâu cũng sẽ đi qua, tựa như có những lúc cứ nghĩ dù vật vã tới đâu cũng không vượt qua nổi vực thẳm đó, thời gian là con dao giết heo, chung quy sẽ đem từng khối từng khối lăng trì sạch sẽ.
Vào một ngày tháng chín, trời đêm Nam Thành trở lạnh, cuộc chiến ở bộ phận nhân sự tại Bách thị Quốc tế bị Dương Vân An đè ép xuống. Chị nghĩ lại, cảm thấy hình như mình cũng hơi quá nóng vội, dù sao Hạ Niệm Văn mới công tác được một năm, mặc kệ xét từ phương diện nào mà nói thì cũng không ai phục. Thật ra Hạ Niệm Văn cũng vui vẻ thanh nhàn, áp lực bất thình lình làm cho nàng không thở nổi, mà từ sau lần Hạ Niệm Sanh và Tịch Thận Chi gây gổ với nhau, hai người lại tường an vô sự một thời gian. Đều nói tình hữu nghị giữa hai cô gái có khi kiên cố, có khi lại mỏng như cánh ve, giống một tầng giấy, chỉ cần dính nước sẽ rách. Ba cô gái ở cùng nhà đều tự sống cuộc sống của mình, chẳng qua trong lòng Niệm Văn lại càng nặng nề hơn trước, bởi vì tần suất thân ảnh người kia xuất hiện ngày càng cao.
Bởi vì công tác, nàng cũng không liên lạc với Mộc Chỉ nữa, mà Mộc Chỉ, cũng không chủ động tìm nàng, tựa như cuộc gặp mặt ở buổi hôn lễ sau năm năm, và buổi ước hẹn ở quán Vân Nam ngày đó đều chỉ là giấc mộng không chân thật.
Mỗi khi Hạ Niệm Văn ngẩn người cứ chực suy nghĩ, có phải Mộc Chỉ cũng chỉ là một người tồn tại trong mộng thôi không. Tất cả những hình ảnh mà nàng có thể nhớ được, mọi bức chân dung có Mộc Chỉ trong những năm tháng thanh xuân ấy, hiện tại nghĩ đến bất quá đều ở trong mơ.
Mỗi cái nhăn mày hay nụ cười của cô khi đứng trên bục giảng.
Cô từ trên bục đi xuống, khi đến bên người nàng có thể rõ ràng ngửi được mùi hương cơ thể thơm ngát của cô. Cô sẽ luôn tựa vào bàn nàng, một tay chống bàn, một tay cầm sách. Lúc ấy, ngay cả hô hấp của Niệm Văn cũng trở nên dồn dập.
Cô cầm ly nước, chậm rãi xuyên qua từng cột trụ thô tráng dọc theo hành lang của ký túc xá.
Cô bị cậu nam sinh nghịch ngợm nhất lớp chọc tức đến hai mắt đỏ bừng, đợi các giáo viên khác đi rồi, sẽ một mình ngồi ghé trên bàn, lặng im không nói.
Cô cầm cây bút máy màu đỏ giữ ở giữa ngón trỏ cùng ngón cái, thuận theo chiều kim đồng hồ rồi lại nghịch chiều kim đồng hồ xoay từng vòng từng vòng, vẽ thành một đoá lại một đoá hoa.
Cô cắn môi, hai tay khoanh trước ngực dựa vào lí lẽ biện luận với chủ nhiệm lớp bên cạnh.
Cô cúi đầu, cau mày, tựa hồ đã sắp hết kiên nhẫn, lại khác biệt với Hạ Niệm Văn ẩn nhẫn mỗi khi giận.
Cô là Mộc Chỉ, một Mộc Chỉ sống động, Hạ Niệm Văn đã không dám tiếp tục nghĩ nữa, chỉ sợ một khi mình nghĩ tiếp, lại sa vào sự ôn nhu ấy, lưu luyến, mơ màng, tuý sinh mộng tử.
Cô mặc quần áo đủ loại màu sắc, nhưng Niệm Văn thích nhất cô mặc chiếc váy màu xanh sẫm. Cơn gió nhẹ sau giờ trưa của mùa hè sẽ chầm chậm cuốn bay góc váy, giống như những nàng tiên tử lay động chúng sinh đang múa. Nàng còn thích cô mặc chiếc áo sơ mi màu tím, tôn dáng người mạn diệu của cô càng cao quý tao nhã.
Rất nhiều rất nhiều, thì ra nàng cứ nghĩ khi nàng hai mươi hai tuổi, thời gian ba năm sẽ đem người ẩn sâu dưới đáy lòng đó dần dần phai nhạt, nhưng kí ức chẳng chút nhọc nhằn để nhớ lại không ngờ rõ ràng khắc ghi trong đầu đến thế, nàng cũng không tình nguyện đối mặt. Mà khi năm năm sau gặp lại cô, những cảm xúc bị chôn sâu trong lòng như bài sơn đảo hải đánh úp lại, nàng căn bản không có cách nào ngăn cản, không có cách nào ngăn chặn nỗi nhớ về Mộc Chỉ.
Một buổi sáng thứ bảy, Hạ Niệm Văn đang sống dở chết dở dưới vô vàn cảm xúc ngập trời, thẳng đến khi tiếng chuông di động vang lên mới kéo nàng từ trên trời trở lại nhân gian, mà đến khi thấy cái tên hiện lên trên màn hình di động lại kéo nàng từ nhân gian lên thiên đường. Trái tim cứ thế nhảy lên rồi hạ xuống, cũng may tim phổi công năng tốt.
Mộc Chỉ gọi điện tới, khoảnh khắc ấn phím nghe, nàng cố gắng giữ cho giọng nói mình thoạt nghe không quá hưng phấn, cũng chẳng phải tràn ngập chờ mong, thậm chí, cũng không run rẩy.
"A lô?"
"Hạ Niệm Văn?"
"Dạ, em đây."
"Hôm nay em có thời gian không?"
"Hả, có, làm sao thế?"
"Hai rưỡi chiều nay, gặp ở quảng trường thế kỷ UME, tôi mời em xem phim."
Hạnh phúc tới quá đột ngột, một thời gian dài sau khi cắt đứt điện thoại, Hạ Niệm Văn vẫn còn bị vây ở trạng thái mông lung, cho nên, vừa rồi cuộc điện thoại kia là Mộc Chỉ hẹn nàng đi xem phim?
Nàng lục tung tất cả quần áo trong tủ.
Trời tháng chín đã bắt đầu trở lạnh, một trận gió thổi qua, cánh tay nổi lên từng đợt da gà, bên ngoài lớp cửa sổ sát đất là vô số người đi đường, ra vào các cửa hàng cùng công ty, còn có người qua đường đầy mặt bồi hồi ở nơi ngã tư. Hạ Niệm Văn lần đầu tiên cảm thấy Nam Thành thân thiết hơn nhiều.
Đối với thành thị mà nói, cho tới giờ Hạ Niệm Văn cũng không đặc biệt mê luyến hay yêu thích thành phố nào. Cố hương Tuỳ Châu là một thành phố nhỏ ở Tứ Xuyên. Ở thành phố nho nhỏ đó, trong vòng nửa giờ cũng đủ để đi từ đầu thành phố đến cuối thành phố. Giống như những thị trấn nhỏ khác, thành phố ấy nhất định có một tiệm đồ nướng mà các nàng thường ghé. Tuỳ Châu chỉ có một cây cầu. Lúc Hạ Niệm Văn còn rất nhỏ, dưới chân cầu có một rạp chiếu phim.
Những năm 90 là thời kì hoàng kim của điện ảnh Hồng Kông, toàn nhờ công những rạp phim như vậy. Đương nhiên có khi nàng đi nhầm nơi, bởi vì có một số rạp là chuyên môn chuẩn bị cho các cậu nam sinh đang ở tuổi thanh xuân cùng đám đàn ông độc thân, không ngờ nhìn thấy mấy đoàn thân thể trắng bóng cọ sát, chỉ chực một lát sẽ nhảy ra từ màn hình, doạ Hạ Niệm Văn sợ tới mức quay đầu bỏ chạy. Mà nơi bí mật riêng tư như thế khẳng định không phải do trường học tổ chức xem.
Khi đó mỗi hoàng hôn thứ bảy Hạ Niệm Văn đều sẽ xuất hiện ở rạp phim A dưới chân cầu vượt, bởi vì tối thứ bảy không cần tự học khuya, tầm bốn giờ chiều là có thể tan học, vì thế trên đường thừa thời gian đều bị nàng tiêu phí ở màn hình. Thẳng đến có một chiều thứ bảy, khi nàng tiến vào phòng chiếu, toàn bị đại sảnh đã có không ít người, mười mấy người rộn ràng nhốn nháo. Bộ phim điện ảnh kia đến nay trong ký ức Hạ Niệm Văn vẫn còn mới mẻ như cũ, thế cho nên rất nhiều năm sau, không có gì vượt qua được.
Sau này, rất nhiều người xem vô số lần, mỗi lần đều không cùng cảm thụ, nhưng lúc ấy, không có bao nhiêu người có thể lí giải nội dung, có thể hiểu được phần đảo điên truyền thống ấy. Ngày ấy, Chu Ân đẹp như không giống người phàm. Ngày ấy, Tinh gia ngáp một cái cũng có thể chọc cười mọi người dưới đài. Ngày ấy, nàng nhìn mọi người toàn trường đang cười, chỉ có một bóng hình trong một góc, bóng dáng mà nàng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Bóng lưng ấm áp khi cô xoay người viết trên bảng đen. Thời điểm đó, có lẽ chỉ mình Mộc Chỉ mới biết, mới
Niệm Văn chỉ nhớ rõ khi nhìn Tử Hà từ trong tay Chí Tôn Bảo chậm rãi rơi xuống, trái tim mình cũng trầm xuống theo. Nàng nói, 'có một ngày, người ta yêu sẽ mặc áo giáp vàng, chân đạp thất sắc tường vân đến cưới ta, nhưng ta đoán trúng mở đầu, lại không đoán được kết cục'. Khi đó, hạ Niệm Văn cũng không hiểu một Chí Tôn Bảo vừa xấu lại không đẹp trai làm cách nào để Tử Hà mê luyến như thế, đợi đến khi nàng rốt cục hiểu được, mới biết tình yêu căn bản không để giải thích, là một việc mà trên thế giới này không có cách nào quy hoạch được. Trước khi gặp gỡ người kia, bạn sẽ vĩnh viễn sẽ không biết mình sẽ gả cho một người thế nào, hay sẽ cưới một người ra sao?
Vật lộn suốt hai tiếng, Hạ Niệm Văn vẫn lựa chọn một cái váy liền áo màu xanh lam quy củ, áo khoác là một chiếc áo len màu vàng nhạt, toàn thân thoạt nhìn sạch sẽ nhẹ nhàng. Nàng ra khỏi nhà lúc mười hai rưỡi, tới quảng trường thế kỷ mới một giờ, cách giờ mở màn chiếu phim còn nửa tiếng. Nàng vào một tiệm Starbucks bên ngoài quảng trường chờ, chờ, vẫn chờ, giống như đem thời gian có thể chờ ra một đoá hoa. Nàng tưởng tượng cảnh tượng lúc Mộc Chỉ xuất hiện, đã nhiều tháng rồi không gặp cô, đến khi gặp mặt nên nói chuyện gì đây?
"Hi, Mộc Chỉ, đã lâu không gặp." Lời dạo đầu thật thô tục.
"Gần đây cô khoẻ không?" Nàng ghét nhất bị hỏi câu này.
"Mộc Chỉ, hôm nay cô thật đẹp." Nghe lưu manh, thấp kém quá không? Đây không phải là lời mở đầu mà mấy kẻ phong lưu đa tình thường xuyên dùng à?
Nàng có thể hỏi vì sao lâu vậy rồi cô không liên lạc với mình không?
Nàng nghĩ thật nhiều thật nhiều loại khả năng, thậm chí có một cảnh là Mộc Chỉ bước từ trên xe xuống, vòng lấy cánh tay nàng, nhẹ nhàng nhéo mũi nàng, hờn giận trách: "Hừ, Hạ Niệm Văn, đồ vô lương tâm nhà em, em lại quên mất tôi." Tưởng tượng cuối cùng không sai, dựa theo tính cách Mộc Chỉ, hẳn sẽ vậy.
Đúng hai giờ, nữ thần trong cảm nhận của Hạ Niệm Văn đến, cảnh tượng mà nàng tưởng tượng vô số lần lại một cái cũng không cần dùng. Đúng là Mộc Chỉ bước từ trên xe xuống, bất quá cũng không chỉ mình Mộc Chỉ, mà còn có một, hai, ba, tổng cộng năm người.
"Cô, không phải......"
"A, Hạ Niệm Văn, em tới sớm vậy? Giới thiệu với em một chút, đây là đồng nghiệp ở công ty Hôn Khánh của tôi, còn đây là học trò trước kia của tôi, Hạ Niệm Văn."
Bộ phim đó, liền ngay cả tên là gì Hạ Niệm Văn cũng không lưu ý, chỉ nhớ sáu người ngồi ở dãy cuối cùng, nguyên bản đây là phần thưởng Mộc Chỉ dành cho công nhân viên của cô, lại bởi vì một người vắng mặt mà thừa ra một vé. Cô nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ nghĩ ra được Hạ Niệm Văn, vì thế, gọi nàng tới thay thế bổ sung. Hạ Niệm Văn theo nguyên tắc lãng phí là đáng xấu hổ, đành kiên trì cùng Mộc Chỉ và bốn cấp dưới của cô xem phim, tuy từ đầu tới cuối nàng cũng không lưu ý bộ phim kia đang nói cái gì.
"Gần đây công tác bề bộn nhiều việc à?" Xem ra bộ phim kia nhất định khó coi, ngay cả Mộc Chỉ cũng thất thần, nghiêng đầu, ghé bên tai nàng nhẹ giọng hỏi.
"Có một chút, gần đây sự tình công ty hơi nhiều." Nàng cũng nghiêng người trả lời.
Ở trong rạp chiếu phim nói chuyện phiếm vừa đáng xấu hổ lại đáng thương, thanh âm lớn ảnh hưởng người khác, thanh âm nhỏ lại căn bản không nghe thấy.
Vì thế, hai người quyết đoán câm miệng.
Chuyện cũ cũng không như khói, dưới tấm màn đen xuất hiện những người khác nhau. Ở dưới khán đài, một Hạ Niệm Văn xanh miết non nớt năm đó đã trưởng thành yểu điệu thục nữ, mà Mộc Chỉ càng thêm thành thục tao nhã. Cô nghiêng đầu, có luồng sáng ảm đạm mờ nhạt đảo qua sườn mặt cô, vẽ nên một đường cong mềm mại trên cằm và cổ, lại nghe cô thì thầm nhỏ giọng: "Niệm Văn, em đến xem phim hay đến ngắm tôi thế?"
Cho dù trong rạp tối đen, cũng không che dấu được nét ửng hồng trên mặt Hạ Niệm Văn.
Hết chương 15
---------------------------------
Bách Linh: Bộ phim mà hồi nhỏ để lại ấn tượng sâu sắc cho Niệm Văn là "Đại thoại Tây Du 2" của Châu Tinh Trì. Câu nói nổi tiếng mà vô số bộ phim hay tiểu thuyết lấy dùng chính là câu nói của Chí Tôn Bảo:
"Đã từng có một mối tình chân thành phô bày trước mặt tôi. Nhưng mà tôi không biết trân trọng. Cho tới khi mất đi tôi mới biết ăn năn thì không kịp. Trên trần gian còn có gì đau khổ hơn như vậy?!? Nếu mà ông trời cho tôi một cơ hội trở lại một lần nữa, thì tôi sẽ nói với cô gái đó tôi yêu cổ. Nếu nhất định phải có một kỳ hạn cho mối tình này, tôi hy vọng là... mười ngàn năm".
Có lẽ do ko hợp gu, mình cố xem phim này lại ko cảm thấy được cái hài hay cái hay của nó, mà chỉ thấy nhảm nhảm mới khổ chứ :(