Cứ như vậy, theo góc độ pháp luật mà nói, Mộc Chỉ 29 tuổi đã bị vây ở trạng thái đã kết hôn. Trong buổi hôn lễ người cảm động sâu sắc nhất lại là bốn vị trưởng bối, chú rể cô dâu đều không yên lòng, ngay cả lúc nói lời thề cũng nói sai ba lượt. Mộc Chỉ nhìn Liễu Đinh Huy phong lưu phóng khoáng chỉ thêm mệt mỏi, Liễu Đinh Huy nhìn Mộc Chỉ xinh đẹp như hoa lại bằng mặt không bằng lòng.
Nam Thành, là thành thị mà Mộc Chỉ đã đến sẽ không nghĩ tới chuyện rời đi. Cô đổi thành phố, đổi nơi công tác, mỗi năm đến mùa hoa nở, huân y thảo trải khắp núi đồi làm cho cô tâm an. Cô càng không ngờ sẽ ở thành phố này gặp lại Hạ Niệm Văn, cô bé an tĩnh năm đó. Từ trên người em ấy, có thể nhìn thấy rất nhiều rất nhiều sinh hoạt ở Tuỳ Châu, bóng dáng của Tuỳ Châu.
Năm đó 22 tuổi tốt nghiệp, cô phải tới trường, cô thích ngửi hương vị vườn trường. Đằng sau dãy nhà dạy học có một cây hoa quế cành lá rậm rạp sum suê, không biết thế nào mà một ngày tháng tám, bỗng nhiên rơi rụng ngập cả đất trời, thổi quét toàn bộ vườn trường. Bốn mùa hoa đều nở, điều đó phải cảm tạ cái cây ấy vĩnh viễn đều có sức sống bừng bừng như vậy. Cô thích đứng trên bục giảng, bên dưới ba thước bục giảng bằng xi măng, cô thích cỗ hơi thở thanh xuân hồn hậu bồng bột trên người đám học trò, cái loại hơi thở khinh thường ngoái đầu lại, thời niên thiếu lông bông.
Nữ giáo sư tuổi trẻ xinh đẹp rất nhiều lúc gặp phải phiền toái. Mỗi khi hao tổn tâm cơ đấu trí so dũng khí với đám tiểu tử xấu xa ấy, bọn họ luôn có thể tìm được cách thức để phản kháng, công kích. Có khi dù biết rõ đây chẳng qua chỉ là trò trẻ con, chẳng qua là muốn gây sự chú ý, lấy lòng mọi người, nhưng cô vẫn sẽ không kiềm được mà nổi nóng, một mình ngồi ở văn phòng hờn dỗi.
Mộc Chỉ có một khuôn mặt xinh đẹp giống mẹ cô, đường nét rõ ràng, đường cong nhu hoà cất dấu sự kiêu ngạo cùng quật cường.
Liễu Đinh Huy gục trên sô pha, ôm đệm, cầm điều khiển đổi kênh trên TV từ kênh đầu đến kênh cuối lại từ kênh cuối đổi đến kênh đầu. Đúng lúc đó Mộc Chỉ mở cửa phòng ngủ chậm rãi đi tới sô pha, ngồi xuống cạnh Liễu Đinh Huy: "Ông ấy mấy năm qua thế nào?" Cô hỏi rất khẽ, tóm lại vẫn hỏi ra lời. Bắt đầu từ năm ấy sáu tuổi, cha mẹ ly hôn, cô đi theo mẹ, từ đó về sau quan hệ cha con liền như miếng băng mỏng.
"Qua vài ngày nữa bọn họ đến đây, em trực tiếp hỏi ông ấy không phải là được sao. Phải rồi, cô gái mà hôm nay anh gặp ấy, gọi là gì thế?"
"Hạ Niệm Văn, làm sao vậy?"
"Cô ấy là học trò cũ của em ở Tuỳ Châu trước kia à?"
"Ừ, anh biết em ấy à?"
"Không biết."
"Vậy anh còn tỏ ra hứng thú như thế làm gì?"
"Không có gì, chỉ cảm thấy có chỗ nào đó sai sai thôi, có lẽ là do anh nhạy cảm quá. Con bé biết em đã kết hôn, phải không? Nhưng ánh mắt cô ấy nhìn anh rõ ràng rất nặng nề, mà khi cúi đầu nhìn em, trong mắt tràn ngập quyến luyến, đong đầy không nỡ, chẳng lẽ em không nhìn ra à?"
"Liễu Đinh Huy, anh muốn nói gì?"
"Sức hút của em lớn quá, ngay cả con gái cũng bị em hấp dẫn, lấy kinh nghiệm nhiều năm của anh mà xem, cô gái Hạ Niệm Văn đó khẳng định có tình cảm không bình thường với em."
"Anh nói linh tinh gì thế? Đừng tưởng mình thích đồng tính thì thấy ai cũng đồng tính. Con bé là học trò trước kia của em, trước giờ em ấy vẫn luôn an tĩnh giữ bổn phận, sao có thể như lời anh nói sẽ có dạng tình cảm như thế chứ." Mộc Chỉ thuận tay cầm gối ôm trong tay ném về phía Liễu Đinh Huy.
Liễu Đinh Huy khinh thường bĩu môi, trong lòng thầm oán, chúng ta cứ chờ xem.
Nhưng thật ra Mộc Chỉ cũng không nghĩ nhiều, một ngày này bị dồn ép đủ kiểu mệt mỏi, trở lại phòng ngủ, ném người vào trong ổ chăn, trong đầu dần dần hiện lên khuôn mặt của Hạ Niệm Văn. Năm năm qua, em ấy thay đổi cũng nhiều thật, có lẽ ở trong tầm mắt mình trước kia, cho tới bây giờ vẫn luôn coi em ấy như một thành viên trong số vô vàn học sinh của mình. Tính ra thì hiện tại tuy dáng vẻ của em ấy đã hoàn toàn thay đổi, nhưng ánh mắt thản nhiên nhàn nhạt đó lại thuỷ chung không biến hoá. Cô mơ màng ngủ thiếp đi, cái tên Liễu Đinh Huy kia thường miệng chó không phun được ngà voi mà. Trong lúc mơ mơ màng màng, cũng không biết mình ngủ từ khi nào.
Đêm đó, Hạ Niệm Văn lại hắt hơi vô số lần, cũng không đoán ra là ai đang nhắc tới mình.
Cùng đêm ấy, nàng lại mở to hai mắt, thẳng đến hừng đông.
Ngày thứ hai nàng tỉnh lại, toàn thân mệt mỏi như rã rời. Nàng lấy trong ngăn kéo ra cặp mắt kính để che quầng thâm dưới mắt, vào phòng tắm dội lên mặt một phen nước lạnh, cửa phòng Tịch Thận Chi vẫn đóng chặt, Hạ Niệm Sanh nằm vắt ngang trên sô pha, tư thế ngủ thật tao nhã. Nàng vừa đánh răng, vừa nhìn mình tiều tuỵ trong gương mới giật mình, hôm nay không phải chủ nhật sao? Chủ nhật nàng dậy sớm như vậy làm gì? Vị kem đánh răng bạc hà ngậm trong miệng lành lạnh, man mát, thấm vào ruột gan. Cầm bàn chải đánh răng trong tay, nàng hướng về phía không trung hít một hơi thật dài, bởi vì vấn đề góc độ, có một ít kem đánh răng vị bạc hà không cẩn thận tiến vào cổ họng, loại cảm giác mát lành đó liền càng sâu sắc. Nàng cứ như vậy lặp đi lặp lại, thẳng đến khi cô gái khoanh tay tựa trên cạnh cửa thình lình bật thốt một câu: "Chơi vui lắm à? Em đùa nghịch như thế đã nửa giờ rồi."
"Ah, chị đi đường sao không ra tiếng? Doạ chết người." Quay đầu nhìn, là Hạ Niệm Sanh với mái tóc dài buông xoã, đuôi tóc hơi uốn cong, có lẽ vì vừa tỉnh dậy, toàn thân cao thấp đều tràn ngập hơi thở biếng nhác. Trên người cô mặc một chiếc áo phông dài đơn giản ôm lấy thân thể.
"Sao hôm nay chị dậy sớm thế?" Hạ Niệm Sanh ở đây, nàng thật sự không thể không biết xấu hổ lại đùa nghịch trò chơi ấu trĩ đó.
"Em còn nói nữa, tối qua em tổng cộng đi ra ngoài mười lần, mười lần đó. Chị hai à, chị đây cũng phải gọi em một tiếng 'chị' mất, mỗi lần chị sắp ngủ, em lại đi ra. Phải rồi, chẳng lẽ hôm qua suốt một đêm em không ngủ?"
"Ừ, không biết vì sao lại mất ngủ, chị cũng biết giấc ngủ của em không tốt lắm mà." Nàng vừa rửa mặt vừa trả lời vấn đề của Hạ Niệm Sanh.
"Là vì cô gái Mộc Chỉ kia?" Niệm Sanh ôm ngực đứng ở đó như một cơn gió.
Tay hơi khựng lại, nàng không trả lời câu hỏi của Hạ Niệm Sanh, lau khô tay rồi vào phòng ngủ thay quần áo.
Nàng không nhìn thấy Hạ Niệm Sanh ở phía sau nàng lắc lắc đầu.
Buổi sáng bảy giờ, toàn bộ thành thị vừa mới thức tỉnh, bên ngoài tiểu khu có thanh âm rao bán sữa đậu nành bánh quẩy của mấy quán nhỏ ven đường. Bởi vì không phải thời gian làm việc, mặt tiền cửa hàng không có quá nhiều người xếp hàng, những người đi làm lúc này đều đang ngủ nướng. Chỗ rẽ
Sáng sớm một ngày cuối hạ đầu thu, trong không khí ẩm ướt, hoà lẫn sương sớm ban mai, trong công viên có các cụ già đang tập dưỡng sinh, Hạ Niệm Văn ở xa xa lẳng lặng nhìn, đi một lúc có chút mệt, liền ngồi xuống ghế đá tản hơi lạnh lẽo. Cách đó không xa có một mặt hồ, mặt hồ phẳng lặng, ngay cả cá trong hồ cũng như còn đang ngủ say. Người dậy sớm tập thể dục cũng không nhiều lắm, cho nên khi có một chàng trai mặc đồ thể thao chạy tới trước mặt nàng, nàng có chút kinh ngạc ngẩng đầu. Chàng trai ôn hoà mà nho nhã kia, mặt đầy ý cười nhìn nàng.
Hạ Niệm Văn có phần xấu hổ, mất tự nhiên cười cười với hắn, xem như đáp lại.
" Người trẻ tuổi mà cuối tuần không ngủ nướng lại dậy sớm như vậy cũng thật sự hiếm hoi."
"Dạ."
"Ngày hôm qua chúng ta đã gặp nhau, thật là có duyên, hôm nay lại gặp lại, Hạ Niệm Văn phải không? Em khoẻ chứ, anh là Liễu Đinh Huy."
"Chào anh." Hạ Niệm Văn vươn tay, lòng bàn tay anh chàng kia đầy mồ hôi.
"Thật ngại quá." Liễu Đinh Huy nói xong, liền lấy từ đâu đó ra một chiếc khăn lau tay mình.
Hạ Niệm Văn đứng dậy chào anh ta, nàng nhìn sang bên cạnh hắn, cũng không thấy bóng dáng Mộc Chỉ, lại không quá thân quen với anh ta nên thực không có gì hay ho để nói, không ngờ anh ta lại đuổi theo: "Chuyện hôm qua còn chưa kịp cảm ơn em tử tế, cuối tuần sau là sinh nhật của Mộc Chỉ, nếu em có thời gian thì có thể đến ăn một bữa cơm rau dưa không?"
"Cuối tuần sau?" Hạ Niệm Văn bật thốt. Phải rồi, cuối tuần là 23/9. Lại một năm nữa rồi. Nàng nhẹ nhàng gật gật đầu, Liễu Đinh Huy lộ ra nụ cười vui vẻ: "Em làm gì thế? Nghe Mộc Chỉ nói, trước kia em là học trò của em ấy."
"Viên chức nho nhỏ trong công ty thôi. Phải rồi, ba năm ở Tuỳ Châu, cô ấy dạy ngữ văn ở lớp em."
"Trong mắt em, em cảm thấy Mộc Chỉ là một người thế nào?"
Liễu Đinh Huy đột nhiên đưa ra câu hỏi đó, làm cho Hạ Niệm Văn kinh ngạc. Mộc Chỉ là một người thế nào, anh ta là chồng của cô ấy, chẳng lẽ không phải anh ta là người hiểu rõ nhất sao? Cần gì phải để ý cái nhìn của một đứa học trò cũ chứ, bất quá nghĩ lại thì có lẽ người ta cũng chỉ là muốn tìm một đề tài nào đó tán gẫu thôi.
"Cô ấy à, rất tốt, vừa xinh đẹp, giảng bài cũng hay, trước kia ai trong lớp cũng thích cô ấy, cô ấy đối xử với học trò tốt lắm." Nàng chậm rãi nói, khách sáo mà lễ phép, Liễu Đinh Huy ôn hoà nghe nàng nói, cuối cùng, anh ta mới chậm rãi mở miệng: "Mộc Chỉ là cô gái tốt, là cô gái tốt độc nhất vô nhị trên thế giới này."
Hạ Niệm Văn nghe mà lòng vừa chua xót lại cay đắng.
"Hai chúng tôi đã quen nhau từ khi còn rất nhỏ, anh lúc nào cũng ở bên cạnh bảo hộ cô ấy, che chở cô ấy. Cô ấy rất thông minh, có một trái tim trong trẻo. Nội tâm cô ấy thuần tịnh, đối với người mình để ý sẽ làm mọi cách che chở, thậm chí không tiếc hy sinh chính mình." Liễu Đinh Huy nói tới đây, khẽ dừng một chút, trong ánh mắt có ánh sáng lấp lánh.
Hạ Niệm Văn có phần không muốn nghe tiếp nữa, nàng biết Mộc Chỉ còn tốt hơn trăm lần lời anh ta nói, nhưng ai mà muốn nghe anh ta nói chứ, ai muốn nghe anh ta nói Mộc Chỉ tốt chỗ này, rồi khoe ra tuyệt chỗ khác, có gì hiếm lạ? Cho tới bây giờ, địa vị đối lập, ngay từ đầu trong lòng Hạ Niệm Văn đã tồn tại mâu thuẫn với Liễu Đinh Huy. Nàng biết mình làm thế rất không nói đạo lý. Khi hai người đó mới quen biết, nàng thậm chí còn chưa sinh ra. Người ta thanh mai trúc mã, tình chàng ý thiếp, nhiều năm như vậy mà nàng thì ngay cả thổ lộ cũng không. Nếu đây là một cuộc chiến tranh, kèn còn chưa thổi lên cũng đã chú định kết cục.
"Cô ấy là một cô gái đáng giá quý trọng, lại là một cô gái đáng để yêu thương. Nói thật đi, có phải em thích cô ấy không?"
Hạ Niệm Văn nhìn hắn như thể nhìn người lạ, hai tay đan vào nhau đặt trước mặt, suy nghĩ một lúc liền nói: "Rất nhiều học trò đều thích cô ấy."
"Em biết 'thích' trong lời anh nói là kiểu thích gì không." Liễu Đinh Huy không thuận theo không buông tha.
Hạ Niệm Văn không thể tin được nhìn hắn, nàng biểu hiện rõ ràng đến thế sao? Liền ngay cả người mới gặp mặt một lần đã nhìn ra, nhưng vì cái gì Mộc Chỉ lại không thấy? Trên trán nàng bắt đầu đổ mồ hôi, câu tiếp theo Liễu Đinh Huy nói lại đem nàng từ thời tiết cuối hạ đầu xuân ném qua thời tiết mùa đông.
"Anh là gay, anh và Mộc Chỉ chỉ kết hôn trên hình thức thôi."
Nàng chỉ cảm thấy "ầm" một tiếng, như có thanh âm pháo hoa nở rộ.
Hết chương 20