Sáng sớm ngày hôm sau, đầu Hạ Niệm Văn đau như muốn nứt ra, tỉnh lại thấy có người ngồi cạnh, liền dãy dụa một chút rồi ngồi dậy. Bách Thanh Quân thoạt nhìn có chút mệt mỏi, dưới đôi mắt sâu thẳm hơi phiếm quầng thâm. Chắc không phải chị ta ngồi thế này cả đêm đấy chứ?
"Bách tổng?"
"Em rốt cục cũng tỉnh, hiện tại có thể buông tay ra chưa?"
Niệm Văn cuống quýt buông bàn tay đang nắm chặt tay Bách Thanh Quân ra. Nàng cứ thầm nhủ không biết thế nào mà trong mơ luôn có một đôi bàn tay ấm áp nắm lấy tay mình, nàng tưởng Mộc Chỉ tới, lại thì ra là Bách Thanh Quân. Cũng may nàng biết mình say rượu rồi sẽ chỉ ngủ thiếp đi, hẳn là cũng không nói linh tinh gì. Nàng nhìn quần áo sạch sẽ trên người, chiếc ly trên tủ đầu giường còn non nửa nước. Nàng thực cảm thấy mình thất lễ, để một tổng giám đốc chăm sóc một người say rượu như mình, nghĩ sao cũng không thấy hợp lí.
"Bách tổng, xin lỗi chị, hôm qua em không nên uống nhiều thế."
"Không sao, vốn cũng là do tôi kéo em đi uống. Rửa mặt một chút đi, nên lập tức phải đi rồi." Bách Thanh Quân nói xong, đứng dậy, lắc lắc cổ tay đã mỏi nhừ của mình, ngay cả chính cô cũng không rõ vì sao mình lại cứ thế ngồi suốt một đêm, cả đêm chưa ngủ làm cô thực có phần mỏi mệt.
Chín giờ sáng, người đàn ông trung niên mà hôm trước tới sân bay đón đã xuất hiện trước cửa khách sạn. Buổi hội nghị hôm nay bàn chính là việc Bách Thị Quốc Tế muốn khai thác thị trường phía Tây Nam. Giai đoạn thứ nhất lấy Thành Đô làm trung tâm, giai đoạn hai bao trùm Xuyên Du, cuối cùng lan đến toàn bộ Vân Quý. Trong buổi họp Bách Thanh Quân cũng không ở trong trạng thái, chỉ nói vài câu ít ỏi. Toàn bộ hội trường vốn nên do quản lí bộ thị trường phụ trách, Bách Thanh Quân nói mấy câu như thể bộ phận quản lí thị trường đã chuẩn bị tốt cơ sở trụ cột, lần này cô đi công tác cũng chỉ là hình thức thôi. Hạ Niệm Văn lấy hợp đồng ra từ túi văn kiện, trong buổi họp bên cung ứng đều nói giọng Tứ Xuyên, ngay cả tiếng phổ thông sứt sẹo cũng không nói, khó trách Bách Thanh Quân lại muốn nàng đồng hành, có lẽ là muốn để nàng phiên dịch.
Hội nghị thực thuận lợi, rất nhanh đã xong xuôi, Bách Thanh Quân đề nghị ngay chiều hôm đó đi Tùy Châu. Từ thần sắc của cô có thể thấy được, hứng thú của cô với Tùy Châu hơn xa so với lần đi công tác Thành Đô này.
Mười một giờ, Bách Thanh Quân mở cửa chiếc xe mà Vương Quân chuẩn bị sẵn, lái tới Tùy Châu. Hạ Niệm Văn ngồi ở ghế phụ, vị tổng giáo đốc quen ở thành phố lớn nay muốn đi trải nghiệm cuộc sống ở thị trấn nhỏ hay là thế nào đây?
Hành trình từ Thành Đô đến Tùy Châu cũng chỉ hai tiếng, dọc đường đi, Bách Thanh Quân chỉ lo dùng GPS tìm đường, mới đầu cô còn có ý đồ hỏi Hạ Niệm Văn, nào biết người nọ thế nhưng lại không tìm được đường về nhà cũ của mình. Cũng không trách được nàng, mỗi lần về nhà trèo lên xe buýt liền ngủ, đến nơi xuống xe mới tỉnh, nàng cũng không biết ven đường đi có phong cảnh gì.
Thời điểm ở trên xe, Hạ Niệm Văn gọi điện thoại cho mẹ mình, trong giọng bà không nghe ra bao nhiêu vui mừng. Hạ Niệm Văn nghe giọng bà hơi khàn khàn, liền hỏi có phải bà bị cảm không, hai người nói với nhau vài câu ít ỏi, rồi cúp máy.
Không khí trên xe nặng nề, Niệm Văn len lén nhìn Bách Thanh Quân ngồi cạnh, ánh mắt cô nhìn thẳng phía trước. Không khí nặng nề quá, Hạ Niệm Văn muốn tìm đề tài để làm dịu đi sự xấu hổ, nhưng nàng và Bách Thanh Quân thì có thể có đề tài chung gì? Nàng ở Bách Thị Quốc Tế tính đi tính lại thì cũng chỉ gặp lướt qua Bách Thanh Quân ba bốn lần. Nàng đã không còn nhớ rõ, bởi vì mỗi lần đều vội vàng lướt qua, hai người ngay cả cuộc trò chuyện bình thường với nhau cũng không có, chỉ là có rất nhiều thời điểm duyên phận giữa người và người lại kỳ quái thế đó.
Hạ Niệm Sanh từng nói với nàng, con người tồn tại từ trường, kết giao với một người khác cũng cần phải có từ trường. Có lẽ chính vì nàng gặp thoáng qua cô gái ở sân bay, cô gái nhìn hao hao giống tiểu thư mặt nạ khách trọ của nàng đó, như thể chẳng may nhìn thấy điều riêng tư của Bách Thanh Quân. Thứ riêng tư gì đó, đối với một người con gái mà nói là một chuyện rất vi diệu. Khi chơi đùa với bạn bè chỉ cần lộ ra chút chuyện riêng tư, sẽ cảm thấy quan hệ với nhau bởi vì hai ba câu thổ lộ chuyện đau khổ không liên quan mà không ngừng kéo gần lại. Hoặc có lẽ bởi vì say rượu, rất dễ dàng làm cho sự tình biến thành bộ dáng nguyên lai vốn nên có. Mặc kệ Hạ Niệm Văn tìm lý do thế nào, đều chỉ đơn giản chứng minh một điều, chính là Bách Thanh Quân ở bên cạnh nàng đây, trước kia khoảng cách là trời với đất, mà hiện tại lại là khoảng cách giữa tầng đối lưu và mặt đất.
Nhưng nàng suy nghĩ đã lâu cũng chưa nghĩ ra một đề tài chung có thể tán gẫu cùng Bách Thanh Quân. Tán gẫu gì đây? Trò chuyện nhân sinh hay lý tưởng? Nói về công việc hay nói Bách tổng đẹp quá dáng người lại xuất sắc?
Lập tức nhụt chí, nàng từ từ nhắm hai mắt giả bộ ngủ, di động nắm chặt trong lòng bàn tay, nhắm mắt nghĩ không biết lúc này Mộc Chỉ đang làm gì?
Giữa trưa rồi, ai đang ăn cơm cùng cô ấy? Thời tiết Nam Thành hôm nay không biết thế nào? Hạ Niệm Văn nheo một con mắt nhìn bầu trời Tùy Châu. Bầu trời của Tứ Xuyên vĩnh viễn một màu xám, đập vào mắt là đầy trời khói bụi đen trắng.
"Hôm nay Thành Nam có mưa to." Bách Thanh Quân bất thình lình thốt lên một câu dọa Hạ Niệm Văn nhảy dựng, lại không có cách nào khác giả bộ ngủ: "Mộc Chỉ là gì của em?"
Hạ Niệm Văn hiện tại không muốn giả vờ ngủ, nàng thầm nghĩ giả chết. Cái tên kia giống như một chiếc hộp đen ở trong lòng nàng, chỉ có khi nàng muốn mở mới có thể mở ra. Nàng ho nhẹ một tiếng, thân mình hơi xê dịch tới trước: "À, là giáo viên ở trường cũ của em."
"Tình cô trò à."
Hai mắt Hạ Niệm Văn trợn tròn, Bách tổng, chị dù sao cũng là tổng tài của Bách Thị Quốc Tế, chị đừng nhiều chuyện như mấy đứa con gái khác được không. Nàng đùa nghịch tóc mai, vấn đề này bảo người ta phải trả lời thế nào đây: "Sao có thể chứ? Sao có thể có chuyện đó được", nàng trả lời rất có lệ.
"Phải không? Tối qua em cứ gọi cái tên đó suốt, còn giữ chặt tay tôi nói người nọ đừng đi." Bách Thanh Quân nghiêng mặt nhìn nàng, thật lâu thật lâu sau, cô lại thốt lên một câu: "Bất quá cái tên Mộc Chỉ này hẳn là tên một cô gái."
Hạ Niệm Văn quay mặt qua chỗ khác, mặt nàng nóng bỏng đến mức có thể nướng thịt, hai tay nàng nắm chặt một góc nệm ghế.
Không biết Bách tổng đột ngột gặp phải chuyện gì, suýt chút nữa đâm vào chiếc xe tải đằng trước, hai người đều kinh hãi, xe ngừng vài giây mới chậm rãi đi tiếp. Niệm Văn nhìn sắc mặt
"Không sao."
Không sao mà bộ dáng như sắp bóp nát di động trong tay?
Trong thiên hạ, có thể làm cho Bách Thanh Quân hết lần này đến lần khác thất thố thì trừ đại tiểu thư Tịch gia, Tịch Cẩn Chi ở cách đó hơn một ngàn km ra thì chỉ sợ trên thế gian không còn ai khác có thể làm cô xảy ra sai lầm, suýt chút nữa tông vào đuôi xe đằng trước như thế. Tin nhắn trong điện thoại hiện lên ba chữ, [Em nhớ chị]. Bách Thanh Quân vừa thấy ba chữ này, đầu ngón tay chua xót, từ cánh tay lan tràn đến đầu quả tim.
Tùy Châu là một huyện nhỏ của Tứ Xuyên, theo tình hình giao thông ngày càng tiện lợn, từ Thành Đô chạy đến Tùy Châu cũng chỉ cần hai tiếng mười phút. Thời điểm đến Tùy Châu đã qua giữa trưa một chút, đậu xe rồi, Hạ Niệm Văn dẫn theo Bách Thanh Quân xuyên qua một ngõ nhỏ, đi đến căn nhà mà nàng đã lớn lên từ bé. Cửa nhà rất nhỏ, mẹ của Hạ Niệm Văn lấy mặt tiền để mở một quầy bán quà vặt để sống, xuyên qua mặt tiền cửa hàng là địa phương mà nàng sống một cuộc sống bình thường trước kia. Hạ Niệm Văn hô một tiếng, rồi vui sướng chạy tới.
"Mẹ, con đã về, đây là Bách tổng của công ty con."
Người phụ nữ trung niên gầy ốm đang đưa mắm muối cho khách hơi khựng lại một chút, chỉ là một chút, giống như vun vén mọi cảm xúc, nhẹ nhàng mỉm cười từ tiệm đi ra.
Bà rất gầy, thân mình mảnh dẻ như một trang giấy, thực nhỏ gầy, thân thể mảnh mai tựa như chỉ cần một trận gió cũng có thể thổi bay. Bà trang điểm nhã nhặn, đánh phấn nhàn nhạt, mi mắt rất nhỏ, khung xương của bà quá nhỏ, cho nên từ bóng dáng mà nhìn không giống người phụ nữ trung niên, nếp nhăn nơi khóe mắt dù được che dấu rất tốt nhưng vẫn có thể nhìn ra năm tháng lưu lại dấu vết trên mặt bà. Màu da bà cũng trắng, có lẽ khi còn tuổi trẻ cũng là mỹ nhân của một vùng, chẳng qua ánh mắt bà lại nhuốm hơi lạnh thấu xương, cho dù Bách Thanh Quân đã nhìn quen nhiều trường hợp cũng không khỏi lâm vào khiếp sợ, cảm thấy lạnh lẽo, lại thoáng chốc đã thấy bà kéo tay Hạ Niệm Văn, lại kéo tay Bách Thanh Quân: "Sao con không báo cho mẹ sớm một tiếng, để mẹ chuẩn bị, con xem nhà nhỏ thế kia, tiếp bạn con làm sao. Cô gái này xưng hô thế nào?"
"Bách tổng."
"Bác gái cứ gọi con là Thanh Quân cũng được rồi."
Mẹ Hạ Niệm Văn là Lâm Tâm Văn lại nói một câu tiếng phổ thông, tiếng phổ thông kia cũng không giống từ phương Bắc, lại cũng không giống vùng bản địa Tứ Xuyên, thoáng nghe như vùng Giang Hỗ, mang theo làn điệu "ngô nông nhuyễn ngữ"*.
(*chất giọng địa phương mềm nhẹ uyển chuyển của vùng Giang Nam)
Nhà của Hạ Niệm Văn thật sự nhỏ lắm, bàn ăn bằng gỗ có lịch sử xưa cũ, trên bàn bày vài món ăn sáng mà Lâm Tâm Văn rảnh rỗi nấu. Đang giữa trưa, việc làm ăn buôn bán của tiệm quà vặt tốt lắm, Lâm Tâm Văn ngồi không được một hồi lại đi ra cửa hàng ở mặt tiền. Bách Thanh Quân cẩn thận đánh giá căn nhà này, đồ đạc đơn giản, tuy đơn sơ lại rất sạch sẽ. Hạ Niệm Văn cảm thấy câu nệ, nàng chỉ cảm thấy xấu hổ, rốt cục vẫn hỏi ra lời: "Bách tổng, có chuyện gì muốn hỏi thì chị trực tiếp hỏi em đi."
Bách Thanh Quân ngẩng đầu đón nhận ánh mắt trong suốt của nàng, hai chân giao nhau tựa một chỗ, nghe Hạ Niệm Văn nói xong, hai chân lại trao đổi vị trí cao thấp, rồi hỏi: "Mẹ em không phải người Tứ Xuyên à?"
"Bà ấy nguyên quán ở Tô Châu."
"Tô Châu???" Mày Bách Thanh Quân nhíu chặt, sợi dây manh mối trong lòng bị rối tung không rõ.
"Bách tổng, chị ngồi một chút nhé, em đi giúp mẹ." Hạ Niệm Văn thấy người đến mua đồ ngày càng nhiều, liền đứng dậy đi ra cửa hàng ở mặt tiền.
Bách Thanh Quân hơi gật đầu, đợi Hạ Niệm Văn đứng dậy rồi một phút sau liền vội vàng đi lên tầng hai. Bước chân của cô rất nhẹ, mỗi khi đi một bước, sàn gỗ lại phát ra tiếng "kẽo kẹt" rất nhỏ. Căn phòng cũng sạch sẽ đơn sơ như chủ nhân của nó, vừa vào cửa là một bàn trang điểm, đồ trang điểm thô ráp, cây lược bằng gỗ dương, trong phòng cũng không có gì khác thường, trên bàn trang điểm chỉ có một tấm ảnh chụp đã ố vàng, cô bé trong ảnh có lẽ chỉ khoảng hai ba tuổi, hẳn là Hạ Niệm Văn khi còn nhỏ, phía sau còn có một người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi, quả nhiên Lâm Tâm Văn ngày trước là một mỹ nhân.
Bách Thanh Quân lấy di động trong túi ra, chụp lại tấm ảnh chụp ố vàng kia, tiếng "tách" vừa vang lên liền chợt nghe tiếng bước chân vang lên phía sau, cô cuống quýt xoay người, chỉ thấy Lâm Tâm Văn vẻ mặt lạnh lùng đi đến trước mặt mình: "Địa phương đơn sơ, để Bách tổng chê cười rồi." Bà đứng chặn trước bàn trang điểm, Bách Thanh Quân thu lại di động, hậm hực cười rồi dời đi.
Hết chương 32