Mộc Chỉ cuống quýt xoay lại, thấy Trầm Bạch không biết khi nào thì ngã ngồi dưới sàn, cô bước tới đỡ bà dậy, Trầm Bạch lắc lắc tay, trong ánh mắt có thứ cảm xúc nói không rõ. Bởi vì thân thể, tự bà đứng dậy đã có phần cố hết sức.
Nhìn thân hình ngày càng phù thũng của mẹ, Mộc Chỉ không khỏi có chút lo lắng.
Trầm Bạch đem cái chổi trong tay Mộc Chỉ để qua một bên, kéo tay cô, lẳng lặng nhìn con gái. Bà nâng tay vuốt vuốt mặt cô, rồi lại gục đầu xuống.
"Con kết hôn cũng được một thời gian dài, mẹ rất ít hỏi xem con và Đinh Huy rốt cuộc có ổn không? Hai đứa cứ ở riêng thế cũng không phải chuyện tốt, có gì khác thường không?"
"Khác thường gì chứ?" Mộc Chỉ nghi hoặc ngẩng đầu.
"Con cũng nên có con, tuổi cũng không còn nhỏ nữa." Khi Trầm Bạch nói những lời này, ánh mắt lại như mất tiêu cự, nhìn chằm chằm sàn nhà.
"Mẹ, việc này mẹ cũng đừng quản, cứ thuận theo tự nhiên đi." Mộc Chỉ thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra Trầm Bạch cũng không nghe được cuộc đối thoại và lời thân mật vừa rồi của cô và Hạ Niệm Văn ở trong bếp.
Trầm Bạch hơi xê dịch thân mình, trên người mặc một chiếc áo xanh bằng lụa, bên ngoài phủ một chiếc áo khoác mà Mộc Chỉ mua cho. Thời tiết ngày thu hơi lạnh, bà đứng dậy, thân mình lung lay không vững, chậm rãi đi về phía tấm gương trong phòng khách, ảnh ngược trên mặt kính bóng loáng sạch sẽ hiện ra một gương mặt có chút tiều tuỵ, màu da vàng như nến, nếp nhăn nơi khoé mắt lắng đọng phong sương năm tháng. Bà nhìn quanh khắp nơi, ngôi nhà này, cây hoè gai từ lâu đời ở ngoài sân, lòng nặng trĩu tâm sự.
Mộc Chỉ không biết, lại càng không dám hỏi, chỉ đứng dậy đi vào bếp làm món gì đó cho hai người ăn cho ấm bụng. Trầm Bạch vẫn ngơ ngác ngồi trước gương, nhìn chính mình. Da thịt đã không còn trơn bóng, ánh mắt buổi hoàng hôn có hốc mắt hõm sâu, tóc đen trên đầu là do nhuộm, cho nên tóc mới mọc dài ra trên đỉnh đầu sợi nào sợi nấy bạc trắng, dù có phí công tới đâu cũng không có thể ngăn được tuổi già, tựa như có một số việc, dù bạn có cố cả đời cũng không thể thực hiện được. Con người trải qua càng nhiều, sẽ càng hiểu rõ trong cuộc sống có vô vàn bất đắc dĩ.
Trầm Bạch xoa gương mặt trống trơn, bà đột nhiên có chút thương tiếc chính mình, vô lực như cảm thấy sinh mệnh sắp đi đến cuối cùng, bàn tay lại cũng đột nhiên buông xuống.
Trong phòng bếp truyền đến thanh âm chén bàn va chạm, Mộc Chỉ ở bên trong bận việc. Không bao lâu cô đi ra, lại chẳng biết mẹ mình đi nơi nào. Cô ném tạp dề tìm khắp chung quanh, trong phòng đều không có người. Cô hoảng hốt, mình bận rộn trong bếp nửa giờ, thế nhưng không nghe thấy tiếng động bên ngoài. Cô tắt bếp, khoá trái cửa rồi lao ra khỏi nhà.
Tuỳ Châu không giống Nam Thành, xe giao thông công cộng cũng chỉ có ba đường, tuyến Đông Tây, tuyến Nam Bắc, tuyến Tây Nam - Đông Bắc. Mộc Chỉ vừa ra sân, lấy di động ra gọi, di động của bà lại vang lên trong phòng khách. Cô lấy lại bình tĩnh, mẹ mình một người có thể đi đâu? Ra khỏi cửa cũng không nói một tiếng, cứ cảm thấy giữa trưa bà là lạ.
Cô bối rối, không khỏi nóng nảy, gặp ai cũng hỏi, ai cũng nói không gặp, cô liền càng hoảng, thực tự nhiên, lấy di động ra, gọi cho Hạ Niệm Văn. Đang nói ngắn gọn tình huống với nàng, đã thấy mẹ mình đứng ngay phía sau.
"Mẹ đi đâu thế? Không nói cho con một tiếng, con lo lắng gần chết." Mộc Chỉ không khỏi ngay cả ngữ khí cũng nặng nề.
Trầm Bạch thở hổn hển: "Hơi buồn nên mẹ ra ngoài dạo một chút."
"Chân của mẹ còn chưa hoàn toàn khỏi, mẹ ra ngoài cũng phải nói cho con một tiếng chứ, con sẽ lo." Mộc Chỉ thấy thần sắc bà không tốt, dần dần thả chậm ngữ khí, chỉ là làm cho Mộc Chỉ và Trầm Bạch đều ngoài ý muốn là khi hai người chân trước vừa đến nhà, bên ngoài chợt truyền đến tiếng đạp thắng xe chói tai cùng thanh âm phẫn nộ của ai đó.
Mộc Chỉ cau mày, thanh âm chói tai kia cô rất quen thuộc, hiện tại là thời điểm mấu chốt, cô thật sự không nghĩ tiếp mấy người đó.
"Làm sao? Đến cửa nhà cũng chưa đón tiếp, đạo đãi khách của mấy người thế đó hả? Mộc Dung Huyên một thân đồ da cao giọng làm loạn.
Vẫn còn đang mùa thu đã mặc đồ da, như thể sợ người ta không biết nhà nàng có tiền. Mộc Chỉ vô tâm cũng vô lực đối phó với họ, nhưng người đã tới trước cửa, dù sao cũng không thể bỏ mặc.
Cô vỗ vỗ tay mẹ mình, đứng dậy đến cửa, có hai người đứng trong sân, Mộc Chỉ nghiêng nghiêng đầu, Hàn Thiếu Công không được tự nhiên cúi thấp đầu.
"Có chuyện gì?"
Chỉ nghe "chát" một tiếng, Mộc Dung Huyên đạp đôi giày cao gót mười phân, tiến lên liền cho Mộc Chỉ một cái tát, tiếng vang dội, không chút nương tay. Mộc Chỉ không hề chuẩn bị, đứng trước cửa mà đôi chân khẽ run.
Trong nhất thời, một cái tát này khiến ai nấy ngơ ngác. Hàn Thiếu Công ngẩn ra, vốn định tiến lên, lại bị Mộc Dung Huyên quát lớn một tiếng: "Anh đứng tại chỗ cho em."
Đôi mắt Mộc Chỉ tràn ngập lửa giận, ngay cả tay cũng giận đến phát run, chỉ cảm thấy trong ánh mắt của nữ nhân vênh váo tự đắc kia toát ra sự coi thường cùng khinh bỉ. Không biết từ khi nào Trầm Bạch đã đứng dậy, đi tới trước người Mộc Chỉ, nhẹ nhàng kéo cô ra phía sau mình. Một dấu tay nổi bật trên gò má trắng nõn của cô. Móng tay của Mộc Dung Huyên dài, lại mạnh mẽ cào ra hai đường máu trên má cô. Lòng Trầm Bạch khẽ nhói, kéo cô ra phía sau, thân mình gầy yếu che phía trước Mộc Chỉ. Lồng ngực bà khó thở, lại cố nén không ho: "Hai người có chuyện gì không thể nói tử tế được à? Vừa tới đã đánh người, ai giảng đạo lý như thế, là ai dạy cô làm vậy?"
Mộc Dung Huyên khẽ cười một tiếng: "Ai dạy tôi đương nhiên đám người nghèo mấy người trước giờ cũng chưa nghe danh tiếng rồi. Cái tát vừa rồi là tôi tát giúp mẹ tôi." Mộc Dung Huyên nhìn nhìn bàn tay hơi đỏ lên của mình: "Thiếu Công, anh còn không lại đây, nhìn xem tay người ta đau cả lên này." Còn làm bộ dậm dậm chân.
Hàn Thiếu Công cảm thấy không còn mặt mũi, lúc còn yêu đương với Mộc Chỉ, mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ kè cũng sẽ đến đây để thăm. Lúc đó Trầm Bạch cũng là nhìn trúng hắn thành thật, không ngờ nhiều năm trôi qua, ai nấy đều thay đổi.
Hàn Thiếu Công tiến lên, cái gì cũng chưa nói, chính là đem tay của Mộc Dung