Tình cảm từ ngày đó đã ăn sâu vào trái tim, phía trước mưa to bão táp, không dễ gì đau đớn dứt bỏ.
Đêm đã khuya, thành thị tiến vào giấc ngủ sâu, chỉ có người bên ngoài phòng bệnh và trong phòng bệnh lại thanh tỉnh như vậy, Tịch Thận Chi cứng ngắc thân thể, chỉ cần di chuyển một chút là dính đến da thịt trên người, dưới lớp da thịt kia giống như thủy triều núi lửa ngầm phun trào bắt đầu khởi động, trong phòng bệnh là đèn sợi đốt yếu ớt, những nỗi lòng đó là nỗi lòng im hơi lặng tiếng, giống như bị ánh trăng bao phủ, phá lệ bắt mắt, lại phá lệ hàm súc, tựa hồ không biết bắt đầu từ đâu.
Lúc mới gặp cô ấy, chỉ cảm thấy nữ nhân kia đôi mắt sáng như sơn mài, chiếu rọi sáng ngời xinh đẹp, từ trước đến nay mỹ nữ cô đã gặp rất nhiều, tất nhiên là không đem Hạ Niệm Sanh để vào mắt, miệng lưỡi của cô ấy sắc bén, khi đó chỉ cảm thấy cô ấy có đôi mắt đọng nước, tóc dài qua vai, lại không biết từ khi nào, khi nào lại bắt đầu để ý tên hỗn đản kia, cô biết rõ trong lòng cô ấy có người khác, trong phòng không có một bóng người, nhưng chỉ có cô biết, nơi đó tràn ngập đều là sự chờ đợi, và sự chờ đợi đó cũng là sự chờ đợi vô danh vô cớ, kết quả luôn là bộ dáng trống rỗng.
Cô tự thuyết phục mình rằng điều đó không quan trọng, mình làm sao có thể thích người kia chứ? Cô ấy không có gì cả, ngoại trừ việc chế nhạo cô, xem thường cô.
Thật nhiều lúc, chúng ta không phải tự mình dỗ dành mình vui vẻ sao? Có lẽ là mình nhiều năm như vậy chưa bao giờ coi trọng ai mà thôi, Tịch Thận Chi nghĩ, nhưng thế nào cũng không ngủ được.
Cô muốn xoay người lại, nhưng lại đau nhức, cô muốn uống nước, nhưng bây giờ bộ dạng này, căn bản không có cách nào di chuyển, cô nghĩ đến người bên ngoài kia, dù xấu hổ thế nào, cũng không thể để cho mình chết khát.
"Hạ Niệm Sanh! " Cổ họng cô có chút khô, giọng nói khàn khàn, người bên ngoài tựa hồ không nghe thấy.
"Hạ Niệm Sanh! " Cô lại gọi một tiếng.
Cửa phòng bệnh chậm rãi bị đẩy ra, người kia lộ ra một cái đầu.
Bốn mắt nhìn nhau, có chút lúng túng.
"Có thể giúp tôi rót một ly nước hay không?"
Niệm Sanh nhẹ gật đầu.
Trong phòng không có âm thanh nào khác, hai người đều không nói chuyện, hai tay Thận Chi còn không thể nhúc nhích, chỉ có thể để Hạ Niệm Sanh đút cho cô, cô ấy ngồi bên cạnh cô, một bàn tay đặt ở phía sau lưng của cô, đem ly nước kề sát vào bên môi của cô, Tịch Thận Chi uống xong, nhìn cô ấy một cái, không có nói thêm nữa, Hạ Niệm Sanh không chịu được không khí ngột ngạt như vậy.
"Tịnh Thận Chi! "
"Ừm?"
"Cảm ơn cô giúp tôi bảo vệ những vật này.
"
"Cô đã cảm ơn một lần rồi.
" Tịch Thận Chi mặt không chút thay đổi nói.
"Kỳ thật, những thứ này đều là vật ngoài thân, kỳ thật, cô là người có tiền, mà tôi thì sao? Tôi không có gì cả, tôi sinh ra trong một gia đình bình thường, thậm chí, hiện tại, nhà cũng không có, tôi chính là loại hình một người ăn no, cả nhà không đói, kỳ thật tôi rất lộn xộn, không có ưu điểm gì, cho nên!.
" Hạ Niệm Sanh nói lăng lộn xộn, ngay cả chính mình cũng không biết đang nói cái gì.
"Hạ Niệm Sanh, rốt cuộc cô muốn nói cái gì? Uyển chuyển cự tuyệt sao?" Thận Chi cau mày, bởi vì lại dịch thân thể, trái tim có chỗ co rút lại, hô hấp đau đớn.
"Tôi chỉ muốn nói, hai chúng ta là người của hai thế giới.
"
"Hạ Niệm Sanh, cô sẽ không cảm thấy tôi thích cô chứ?" Tịch Thận Chi lạnh lùng trả lời, ánh mắt lại tan rã không biết bay về đâu.
Một tờ giấy bị đâm thủng, Hạ Niệm Sanh sửng sốt trong chốc lát, "Chẳng lẽ không phải sao? "
"Cô đừng tự mình đa tình, tôi làm sao có thể thích cô? Tôi không thích phụ nữ.
" Tịch Thận Chi quay mặt qua chỗ khác.
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.
" Cô vừa gật đầu, vừa nói liên tục hai câu vậy thì tốt rồi, giống như việc Tịch Thận Chi thích cô sẽ là một trận tai hoạ vô cùng phiền phức, là sự liên luỵ không cách nào nói nên lời.
Thận Chi rất đau, những vẫn quay lưng lại, lồ ng ngực bị áp bách, cô cố gắng hết sức hít thở thật chậm, nhưng vẫn không nhịn được, chỉ cảm thấy hai gò má lạnh lẽo, giống như có thứ gì đó đang bò, lúc này mới phát hiện, mình đã nhịn không được rơi lệ, sẽ không, mình sẽ không thích cô ấy, cô nghe được ngoài cửa có âm thanh, chỉ có thể đem mặt vùi vào trong gối đầu, như vậy mới có thể lau khô nước mắt vừa mới chảy ra.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, ba người đẩy cửa đi vào, Tịch Thận Chi nằm thẳng thân thể, chỉ thấy Tịch Hành Chi bước nhanh tiến lên đỡ lấy cô, trong mắt tất cả đều là ảm đạm, "Xảy ra chuyện gì? Làm sao lại để cho mình bị thương thành như vậy?" Bên trong lời oán trách lại tràn đầy quan tâm, Tịch Thận Chi ngược lại là một bộ dáng không quan tâm, cố gắng nặn ra một nụ cười nói: "Không nên lo lắng, bác sĩ nói không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một thời gian là tốt rồi.
"
"Bác sĩ Lý, làm phiền bác sĩ giúp cô ấy làm thủ tục chuyển viện.
" Tịch Cẩn Chi nhìn Tịch Thận Chi chân tay quấn đầy băng gạc, vẻ mặt nghiêm túc, Tịch Thận Chi cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, cô có chút sợ người chị cả kia của cô, luôn luôn có thể nhìn thấu tất cả tâm sự, cô không muốn để cho bất luận người nào biết, tình cảm vô vọng như vậy, càng ít người biết càng tốt.
"Có phải rất đau hay không?" Tịch Hành Chi dịu dàng sờ lên đầu của cô, hốc mắt thoáng cái liền đỏ lên, Thận Chi từ nhỏ chưa từng nếm qua khổ sở gì, lần này lại gặp tai nạn lớn như vậy.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sau khi vết thương lành thì về nhà cho chị.
" Tịch Cẩn Chi khẽ nhếch môi, ánh mắt lại thoáng nhìn thấy Hạ Niệm Sanh không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa, Tịch Cẩn Chi biết Thận Chi vẫn ở chung dưới một mái nhà với người kia.
"Chị hai, em nghỉ ngơi mấy ngày liền không sao, không cần chuyển viện phiền toái như vậy.
" Tịch Thận Chi kêu lên với Tịch Cẩn Chi.
"Em thậm chí còn không thể tự chăm sóc cho bản thân, không có tư cách cùng chị cò kè mặc cả, Hành Chi, giúp chị trông trừng em ấy.
" Tịch Cẩn Chi cũng không quay đầu lại kéo Hạ