Bên này, mấy người Nam Thành đã gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, mọi người thương nghị, đến ngày hôm sau còn không thấy bóng dáng Hạ Niệm Sanh, liền báo cảnh sát.
Nếu bạn mất tích một ngày, có bao nhiêu người quan tâm đ ến bạn? Có bao nhiêu người sẽ thực sự tìm kiếm bạn? Mùng hai Tết, mười giờ sáng, Hạ Niệm Sanh kéo rèm cửa sổ ra, ánh nắng mặt trời chiếu làm cô híp mắt lại, bầu trời nơi này rất xanh, không khí nơi này rất trong lành, Hạ Niệm Sanh không giả vờ mất tích để kiểm tra phân lượng của cô trong lòng mọi người nặng bao nhiêu, cô chỉ muốn ở một mình một lát, cô biết ý tốt của Hạ Niệm Văn và Mộc Chỉ, chỉ là Niệm Văn đã không còn là Hạ Niệm Văn lẻ loi một mình lúc trước, em ấy đã có gia đình, thế giới chỉ thuộc về hai người họ, cô không muốn quấy rầy, càng không muốn cố gắng cười vui vẻ không để cho bọn họ lo lắng.
Cho nên sáng mùng một, trời còn mờ mịt, Hạ Niệm Bạch nặng nề ngủ ở trên ghế sa lon, cô cầm ví điện thoại di động đổi giày, nhẹ nhàng tới cửa đi ra ngoài.
Thật ra cô cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ cảm thấy Nam Thành lạnh lẽo ngột ngạt, không biết xúc động cái gì, đi sân bay.
Sân bay mùng 1 Tết, người vẫn rất nhiều, những người vội vã ở sân bay vẻ mặt lo lắng hiện lên hai chữ "về nhà", chỉ có Hạ Niệm Sanh không nhanh không chậm nắm chặt vé máy bay trong tay.
Cô không mang theo bất cứ thứ gì, hai tay trống rỗng ở trong phòng chờ, điện thoại di động không mở, cũng không muốn mở.
Có một gia đình ngồi bên cạnh, một người phụ nữ thấp bé mập mạp ôm đứa nhỏ, người đàn ông cầm túi xách, đứa bé kia thoạt nhìn hơn hai tuổi, nhếch miệng cười với Hạ Niệm Sanh, Hạ Niệm Sanh cúi đầu xuống, hốc mắt lại hơi phiếm hồng, chỉ là giọng nói quê hương quen thuộc làm cho trong lòng cô có chút nghẹn mà thôi.
Lúc đến sân bay Song Lưu đã là chiều mùng 1 Tết, khoảnh khắc Hạ Niệm Sanh xuống máy bay, chân cũng có chút run rẩy, có lẽ là quá lạnh, cô an ủi mình như vậy.
Con đường từ sân bay đi ra rất dài, cô tìm nửa ngày, mới tìm được loại xe chạy dã ngoại này, nói địa danh, tài xế muốn 500, Hạ Niệm Sanh quay đầu rời đi, phía sau còn có thể nghe thấy tài xế kia nói qua năm mới rồi, xuân vận rồi, cuối cùng Hạ Niệm Sanh tìm một cái giá 350 nhưng lại là sáu người chen chúc một chiếc BYD lên đường.
Nói thật, trên đường, Hạ Niệm Sanh từng có xúc động không chỉ một khắc muốn xuống xe trở về, gia đình kia có phải vẫn còn ở chỗ đó hay không? Những người đó có phải vẫn là bộ dáng ban đầu hay không, cô nhìn thấy bộ dáng của mình trong gương, trên quần áo còn lưu lại hơi rượu đêm qua, những nếp nhăn nhăn nhúm kia giống như những ngày xa nhà hơn tám năm của cô, những người đi chung trên xe đều ngủ, xem ra đều là ngồi xe chạy về nhà, chỉ là cô lại không ngủ được, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không nỡ nhắm một chút.
Mặc dù phong cảnh trên đường xa lạ như vậy, không hề giống cảnh tượng lúc trước mình rời đi.
Hơn tám năm, cô rời khỏi nhà cũng thật sự rất lâu rồi, BYD xuống cao tốc, bắt đầu đi đoạn đường bình thường, sắp đến Tùy Châu.
Tùy Châu, cái thành phố nhỏ đó, nơi cô sinh sống mười tám năm, sau mười tám tuổi năm đó đi, chưa bao giờ nghĩ tới trở về đã là tám năm sau, người trên xe lần lượt xuống xe, bên trong BYD màu xám chỉ còn lại một mình Hạ Niệm Sanh, "Cô xuống ở chỗ nào?"
Hạ Niệm Sanh từ trong hồi ức phục hồi tinh thần lại, chỗ này, đây là ở đâu đây? "Đây là Tùy Châu rồi sao?" Cô nói tiếng phổ thông.
"Đúng vậy, đây chính là Tùy Châu, cô gái xinh đẹp này, cô là người từ nơi khác đến hả, gọi người thân của cô đến đón cô, cô muốn đến chỗ nào Tuỳ Châu đó.
" Tài xế nói tiếng phổ thông, có lẽ là sợ Hạ Niệm Sanh nghe không hiểu tiếng Tứ Xuyên, cô có chút xấu hổ cười, đối với người ngoài, thoạt nhìn mình thật sự không giống người Tùy Châu nữa.
"Làm phiền anh đưa tôi đến khách sạn nào sạch sẽ một chút là được rồi."
Hạ Niệm Sanh xuống xe, thời tiết ở Tùy Châu rất tốt, không có sương mù như Thành Đô và Nam Thành, Hạ Niệm Sanh xuống xe, tay chân có chút luống cuống.
Ở cái thành phố nhỏ này, cô không tìm thấy con người trước đây của mình, cũng may tài xế đỗ xe ở một khách sạn rồi rời đi, Hạ Niệm Sanh một thân một mình đi đặt phòng, tắm rửa, mới phát hiện mình chỉ có một thân quần áo bẩn thỉu, lập tức quyết định đi trung tâm thương mại mua một bộ quần áo sạch sẽ.
Thành phố Tùy Châu trước kia rất nhỏ, đi từ đầu thành phố đến cuối thành phố cũng chỉ hết nửa giờ, chỉ là bây giờ, giống như mở rộng một vùng lớn, Hạ Niệm Sanh đi trên đường như lọt vào trong sương mù.
Cô dựa vào ký ức đi tìm con phố trước kia bán quần áo, trước kia cửa hàng quần áo nam tốt nhất Tùy Châu chính là Septwolves, Hạ Niệm Sanh tìm được con phố kia, tùy ý vào một cửa hàng quần áo nữ, chọn ba bộ áo khoác cùng ba cái quần jean liền đi vào phòng thử quần áo, cửa hàng quần áo nữ buôn bán rất tốt, ba phòng thử quần áo còn cần xếp hàng, Hạ Niệm Sanh đợi một lát liền đi vào một gian trong đó, trong nháy mắt cởi qu@n ra, cô phảng phất nghe được giọng nói của mẹ cô, động tác trên tay dừng một chút, thầm mắng mình thần kinh suy nhược, sao lại trùng hợp như vậy?
"Dì ơi bộ quần áo này thế nào"
"Tôi còn chưa vào thử, quần áo này phải thử lên người mới biết được."
Giọng nói có chút khàn khàn nhưng lại trung khí mười phần kia không phải giọng nói của mẹ cô thì là ai đây? Chiếc quần đã nhấc tới lại rớt xuống, cô nửa người cứng ngắc ở bên trong, phòng thử quần áo như vậy