Trong khi đó, bọn Hoàn Thừa Lân, Ô Di Hà đã di chuyển qua các cánh rừng ở Liêu Dương và tiến vào vùng bình nguyên Pháp Khố xanh mướt.
Trên bình nguyên Liêu Dương là con đường kết nối giữa hai thành trì lớn là Thẩm Dương và An Sơn, trước kia dân du mục qua lại chăn trâu thả bò vô cùng đông đúc.
Kể từ lần đầu Triết Biệt dẫn quân đến Liêu Dương, tức tám năm về trước, lãnh nguyên này không còn một bóng người.Lần trước khi tiến quân đến Liêu Dương, sau khi cưỡi vài trăm dặm, Triết Biệt đã giả đò thua chạy, trên đường lại cố tình bỏ rơi một số lượng lớn chiến lợi phẩm kéo dài hơn trăm dặm.
Các binh lính Liêu Dương tưởng địch rút thật, dừng lại để cướp bóc, ca múa hát hò.
Quân đội Triết Biệt cưỡi hơn trăm dặm, chỉ trong một ngày quay trở lại, một trận lấy một địch năm, phá tan hàng chục vạn quân Kim.
Quân Kim bỏ chạy không thành hàng ngũ, bị truy sát mà không dám đánh lại, kẻ nào bị bắt thì bị chặt đầu lập tức, máu chảy như suối.
Hai dòng suối từ máu quân Kim chảy ra thành hai con rãnh, dù giờ đã khô cong mà người dân địa phương gọi vẫn gọi là sông máu.
Từ đó thế lực nhà Kim ở Liêu Dương rơi vào thế yếu, đóng chặt cổng thành không dám ra mặt nữa.
Nếu không vì chiến sự gấp gáp khiến Triết Biệt phải quay về đánh Nga La Tư, hắn đã san bằng Liêu Dương chỉ trong vài tháng trời.
Kể cả khi quân Mông Cổ tạm lui, cũng không ai dám tới bình nguyên giao thương chứ chưa nói đến việc dựng lều ở lại, vì ai ai cũng kinh sợ tử khí của những xác chết nằm dưới chân.Cũng vì Triết Biệt thu quân mà Hoàn Thừa Lân mới có cơ hội lên miền Bắc tầm sư học võ.
Giờ Húc Đồ Cung lĩnh lệnh chiếm lại Liêu Dương, dẫu quân số được cấp chẳng kém gì Triết Biệt khi xưa, vậy mà hơn một năm trời vẫn chưa hạ hết nổi các thành.Trong một tuần qua, đêm nào Thừa Lân cũng tập thuấn bộ với Ô Di Hà trong rừng lá kim.
Chỉ sau vài ngày miệt mài tập luyện, Thừa Lân đã đạt được độ thành thục đáng kể.
Chàng đã có thể khinh công lên cành cây thẳng dựng đứng mà không cần dùng tay bám víu.
Tuy nhiên, do chưa có đủ nội công, chàng vẫn cần hai cánh tay để giữ trọng tâm, dẫn tới nhiều lúc cử động vướng víu, chưa thể tự do chuyển từ thân cây này sang thân cây kia, nhưng ít nhất giữa các cành cây gần nhau đã không còn nhiều trở ngại.
Tới bọn Cổ Mạnh Ninh và Kiều Sinh Nhai cũng phải thốt lên rằng, “Chúng ta cũng thỉnh Ô Di huynh học khinh công, vậy mà cả năm trời cũng không được.
Vậy mà tiểu sinh này bảy ngày đã được như vậy!”Bình nguyên Pháp Khố là rộng mênh mông, bốn bề đều là cỏ thấp lùn, không có chỗ tiện lợi trú ẩn.
Bọn Ô Di Hà mấy ngày nay đã cố tránh xa vùng đồng bằng nhất có thể, nhưng vì hết nước uống nên phải liều mình một chuyến xuống sông Thái Tử lấy nước.
Cũng may là có con ngựa của Hoàn Thừa Lân thồ đồ, bọn họ kiếm đủ đồ ăn nước uống cho vài tuần trời nữa.
Đêm đến, trời trở lạnh, Ô Di Hà lệnh cho quân đào hốc, đốt lửa vào đó cũng phải lấy đá, lấy vải bạt che đi, không cho lửa khói lọt nhiều lên cao kẻo dễ bề bị phát hiện từ xa.Cả bọn mới thúc Thừa