Trương Nhu rú lên một tiếng thảm thiết.
Lân, Hà biết rằng suy đoán của bọn họ đã đúng.
Kinh ngạc thay, chân của Nhu vẫn còn nguyên vẹn dù cho Lân tưởng như cũ chém đã cắt được qua thịt.
Quả nhiên, nội lực phi phàm khiến cho dù chỗ dễ tổn thương nhất của hắn cũng vẫn sắt đá.
Đau đớn tột cùng, Nhu nghiến răng nghiến lợi lấy cán thương gạt kiếm của Lân ra.
Lân nhanh chóng liên hoàn cước, cước nào cước đó đạp trúng vị trí cậu vừa tấn công, không sai một ly.
Lân trước giờ không tập nhiều quyền cước; nếu kiếm pháp tập hàng vạn lần thì một quyền cước chỉ kinh qua vài trăm lần thôi, nên công lực không cao.
Tuy vậy, Trương Nhu đã tổn thương sẵn, càng bị đánh vào thì càng đau, rống lên liên tục.Tới giờ nơi nhát kiếm của Lân chém qua mới hình thành vết cắt, rỉ máu.
Ô Di Hà nhân thế ập vào, nhưng do quá nôn nóng nên Trương Nhu nhìn thấu hướng tấn công.
Hắn phóng một chưởng Thiên Công Dị Cấn, ma lực phóng thẳng vào ngực Hà, khiến y phải giơ đao vội đỡ, mà vẫn bật lại sau ba bước.
Nhưng giờ hắn đang thương tích, yếu điểm chí tử đã lồ lộ, lại còn xung quanh ba mặt ba địch nhân, sao có thể không chịu chết?Thừa Lân nhớ lại chiêu thức Phiêu Tuyết Xuyên Vân trong cuốn bí pháp Hạc kiếm, chỉ cần chính xác xuyên đúng luyện môn là đối thủ thịt nát xương tan.
Nhưng khi cậu ngắm đúng điểm cần đâm kiếm tới, chuẩn bị ra đòn, tuyết bất chợt rơi lả tả, rồi mây mù kéo đến khiến trời tối sầm một sắc.
Lân mất đi khả năng quan sát, kiếm đi chệch hướng.Trương Nhu lập tức nắm cơ hội, lập tức nín đau vùng dậy, phi qua rừng cây mà lẩn khuất.
Bọn Cổ Mạnh Ninh, Ô Di Hà vươn tay bừa mà bắt, một tay Cổ Mạnh Ninh sượt qua cầu vai thiết giáp của Nhu, nhưng tóm lại không kịp.
Nhu cho dù đau đớn, nhưng thực tình chân vẫn chưa bị trọng thương, không tổn hại tới kinh mạch.
Hắn tự nhủ cảm giác đau đớn là giả dối, khi cái chết hiển hiện trước mắt lại như được tiếp thêm luồng sinh khí vô hình, tốc độ tẩu tán chớp nhoáng.Ô Di Hà hét lên một tiếng.
Chưa bao giờ Thừa Lân thấy kẻ điềm đạm như y lại nổi xung tới vậy.
Cũng là phải thôi.
Đã bắt được địch nhân trong lòng bàn tay lại còn để xổng, chẳng lẽ là số trời đã định?“Đại huynh,” Cổ Mạnh Ninh mới nói.
“Hay cứ để hắn đi? Ta thiệt hại nhiều quá rồi, Kiều nhị ca và nhiều người nữa đều đang bị thương.”Ô Di Đạo vùng dậy, quát, “Không thể để hắn chạy thoát! Hắn sẽ để lộ vị trí chúng ta.”“Tứ đệ, đệ có sao không?” Mạnh Ninh và Ô Di Hà cùng hỏi Đạo.“Đệ đang rất ổn!” Đạo bật dậy, nhưng lập tức ôm bụng, ho khù khụ.
“Ổn lắm.
Chỉ là bỗng dưng lên cơn đau họng.
Chân đệ vẫn chạy tốt.
Phải mau mau đuổi theo tên cẩu tặc đó.”“Hãy biết liệu sức mình!” Hà nói, rồi sai Cổ Mạnh Ninh ở lại chăm sóc các thương binh, trước khi quay qua Thừa Lân.
“Hoàn đệ, hãy cùng ta đuổi theo Trương Nhu.”Thừa Lân gật đầu.Trời nổi sấm chớp đùng đùng, chuyện tuyết vừa rơi sấm sét vừa nổi lên không phải chuyện thường nhật.
Tuyết rơi xuống khiến dấu chân của Trương Nhu ghi lại trên mặt đất rõ ràng.
Cứ chục giây chớp lại lóe lên, vừa đủ để bọn Hà, Lân hai người định vị trong rừng thẳm.Về phần Trương Nhu, đôi chân hắn đau đớn lại còn bị thúc ép phải hoạt động, trong khi đó trời nổi bạo phong, tuyết rơi càng lúc càng dày, khiến hắn không còn chạy được nữa.
Hắn rủa trời rủa đất vì sự xúi quẩy này.
Hắn hàng Mông Cổ là để tìm đường sống, nay chết nhục giữa khu rừng hoang vu này thì mạng vừa mất danh tiếng cũng